๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng rồi lui ra ngoài. Cô hiểu tại sao hôm nay bệ

hạ cho phép mình vào cung, chắc chắn là huynh trưởng và bệ hạ đã đạt được

thỏa thuận nào đó. Trong đời cô tin tưởng và vâng lời huynh trưởng tuyệt đối,

không hề nghi ngờ, chỉ im lặng chấp nhận mọi thứ.

Tiểu lâu lại trở nên yên tĩnh. Nhưng không lâu sau, Diêu thái giám lúng túng

tâu: "Tam điện hạ đến ngoài lầu, thần không ngăn được."

Hoàng đế và Phạm Nhàn giật mình, không ngờ Tam hoàng tử lại xuất hiện ở

đây vào lúc này, càng không ngờ Sấu Phương cung lại không ngăn cản thiếu

niên này.

Tam hoàng tử bước vào lâu, hành lễ với Hoàng đế rồi thi lễ với Phạm Nhàn,

trầm giọng nói: "Bái kiến Phụ hoàng, bái kiến tiên sinh..."

Rất xảo diệu là Tam hoàng tử nói xong câu này rồi quay đi, không màng đến

lễ nghi, để lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn rơi vào trầm mặc. Đương

nhiên cả hai thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của Tam hoàng tử, biết thằng nhóc lão tam

này đã khóc một trận ngoài kia.

Hoàng đế nhìn nền nhà trống không, sau phút chốc im lặng bỗng mỉm cười

phức tạp, thoáng buồn bã nhưng không che được sự tán thưởng. Hôm nay Lý

Thừa Bình đến đây để tiễn đưa Phạm Nhàn, thể hiện tình cảm và lòng dũng cảm

rất phù hợp với tính cách của Hoàng đế.

"Không tệ chứ?" Phạm Nhàn hỏi.

"Ngươi dạy không tệ, đó cũng là điểm trẫm luôn tán thưởng ngươi. Dù chưa

từng thấy ngươi đối xử tốt với ai, nhưng cả đại thần trong triều hay bộ hạ của

ngươi, thậm chí các con trai của trẫm, dường như đều sẵn lòng đứng về phía

ngươi." Hoàng đế nói.

Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi đáp: "Có lẽ vì xưa nay ta đối xử rất bình

đẳng với họ."

Lần thứ ba Diêu thái giám bước vào lầu, bình tĩnh nói: "Ngoài cung có

người mang đến bản thảo và... một thanh kiếm mà Tiểu Phạm đại nhân cần."

Thanh kiếm là Thiên Tử kiếm của Đại Ngụy, yên lặng đặt trên bàn trước

mặt Phạm Nhàn. Còn có bản tội trạng do các thuộc hạ cũ Giám Sát viện soạn

sẵn hôm nay để bệ hạ sử dụng sau này tuyên chỉ.

Diêu thái giám đứng trước mặt Hoàng đế, im lặng thuật lại tình hình ngoài

cung hôm nay. Tất nhiên tai mắt của cung đình trong kinh đô không ít, nhưng

hôm nay bão tố trong kinh đô gây ra hỗn loạn, không cần cố tìm hiểu cũng đủ

rõ.

Lúc này, các Ngự sử Đô Sát viện quỳ gối khóc lóc ngoài cửa cung, yêu cầu

trừng trị tên tội đồ tàn nhẫn vô nhân đạo Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không phải kẻ

cuồng sát, những mạng người tại kinh đô hôm nay đều thuộc phe Hạ. Còn các

Ngự sử Đại phu bảo thủ vẫn sống mạnh khỏe.

Ngoài các Ngự sử Đại phu này ra, các quan văn trong kinh đô cũng bắt đầu

ngấm ngầm liên lạc, chuẩn bị tạo áp lực lên triều đình. Tất cả là vì hệ thống

triều đình hoảng sợ trước vụ thảm sát kinh hoàng hôm nay nên nhất định phải

lên tiếng.

Kể từ khi Phạm Nhàn rời Môn Hạ Trung Thư tiến vào hoàng cung, các đại

thần đợi bên ngoài hoàng thành chờ chiếu chỉ. Nhưng một ngày đã qua, đến tối

vẫn im lìm, khiến họ tức giận và lo sợ. Lẽ nào Phạm Nhàn gây ra bao đổ máu

khiến người người giận sôi nhưng Hoàng đế vẫn nể tình phụ tử mà không trừng

trị?

Chính vì thái độ im lặng đó và nỗi lo của các đại thần nên các Ngự sử Đại

phu lại quỳ gối cầu khẩn ngoài hoàng thành.

Bão tố sắp đến, áp lực rất lớn. Núi sắp lật, hồ sắp sinh sóng dữ.

Nhưng báo cáo của Diêu thái giám không khiến không khí trong tiểu lâu

thay đổi, cả Hoàng đế và Phạm Nhàn đều không để ý đến áp lực của triều thần.

Hơn nữa sau đêm nay, cặp phụ tử này sẽ có lời giải thích với thiên hạ.

Hoàng đế cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói về đề tài hai người vẫn né

tránh: "Nếu ngươi chết, bọn họ có nghe lời không? Nếu không, sao trẫm lại

đồng ý cho chúng sống?"

"Vì ngài buộc phải tin lời có thể kiểm soát bọn họ. Nếu không, loạn lạc nổ

ra, đó cũng không phải điều ngài muốn thấy."

Ngón tay Hoàng đế quay nhẹ chén rượu, mắt híp lại hỏi: "Vậy chẳng lẽ

ngươi không lo lắng trẫm giết ngươi nhưng không làm những điều đã hứa với

ngươi?"

Phạm Nhàn cúi đầu im lặng giây lát rồi điềm tĩnh đáp: "Một lời của thiên tử,

xe tứ mã cũng khó đuổi."

Hoàng đế cười nói: "Phải, xe tứ mã. Thuở ấy mẫu thân ngươi từng nói câu

đó, nên trẫm nhớ rõ, không ngờ ngươi cũng biết."

Rồi Hoàng đế thở dài: "Nếu ngày nay đối mặt với mẫu thân ngươi chứ

không phải ngươi... dù thế nào trẫm cũng không cho cô ấy cơ hội chiến đấu

công bằng."

Phạm Nhàn mỉa mai: "Quả thật năm ấy ngài không hề công bằng với mẫu

thân."

Hoàng đế lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không cho cô ấy cơ hội là vì trẫm biết cô

sẽ không bao giờ lôi thiên hạ ra đe dọa trẫm. Vì đánh cược bằng thiên hạ tức là

đặt mạng sống muôn dân vào sòng bạc, nhưng cô ấy không nỡ... còn trẫm thì

cam tâm."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play