๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Nhưng số lượng quá ít, khó có thể ảnh hưởng bố cục tổng thể." Lông mày

Hoàng đế giãn ra, lạnh lùng lắc đầu, rõ ràng không chấp nhận lá bài của Phạm

Nhàn.

"Chúng ta đang nói chuyện thiên thu vạn đại cơ mà." Rõ ràng ngữ điệu của

Phạm Nhàn hôm nay rất ngang tàng, thậm chí cả hai chữ "chúng ta" đầy phạm

thượng cũng thoải mái thốt ra, y cười nói: "Bảy ngàn trai tráng chất lượng rất

cao, nữ nhân cũng không ít, hơn nữa sau đòn đánh này lực lượng Tây Hồ bị suy

yếu nghiêm trọng. Đám man kỵ binh phương bắc này chắc chắn sẽ trở thành lực

lượng quan trọng trên thảo nguyên, chúng sẽ đi bắt nữ nhân các bộ lạc, ai ngăn

cản nổi? Bệ hạ cũng biết, người Hồ sinh sản rất sung sức, chỉ cần mười mấy đến

hai mươi năm, bộ lạc này sẽ trở nên hùng mạnh khó lường."

"Nếu không ai có thể kiềm chế, khống chế hay hướng dẫn họ, liệu bộ lạc

đang lên này có trở thành một vương đình thứ hai hay không?" Phạm Nhàn nhìn

về phía bãi tuyết bên trái, lắc đầu nói: "Dân chúng Tây Lương đã quá khổ cực,

liệu còn phải chịu thêm mấy chục năm nữa sao?"

Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm cũng hơi khó hiểu, thuộc hạ của ngươi ở

vùng Tây Lương và thảo nguyên đã gần như bị trẫm tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn

có thể dùng lực lượng gì ảnh hưởng tới lũ Man tộc kia?"

"Tùng Chi Tiên Lệnh." Phạm Nhàn cười đáp: "Mặc dù cô ấy là vương nữ

của cố tộc, thân phận cao quý, nhưng không có nhiều quyền hành thực tế. Có

điều xét về thân phận và địa vị hiện tại trên thảo nguyên cũng cao, năng lực của

cô ất cũng mạnh, đã có thể tập hợp được phần lớn lực lượng man tộc. Chỉ cần

khống chế được cô ấy tức là khống chế được đám người Man này."

"Chẳng lẽ ngươi có thể khống chế được cô ta, còn trẫm và triều đình thì

không?" Hoàng đế hỏi với giọng mỉa mai.

Phạm Nhàn thở dài đáp: "Tùng Chi Tiên Lệnh chính là Hải Đường Đóa

Đóa. Đây là nữ nhân của ta, tất nhiên chỉ có ta mới có thể khống chế được cô

ấy."

Hoàng đế chợt ngẩn ngơ, im lặng một lúc rồi cuối cùng không nhịn được bật

cười, lắc đầu, không nói gì thêm. Ngài chỉ thẳng về góc đông nam vùng tuyết

trắng phía trước, nói: "Giơ hai tay đưa công nghệ Nội Khố về đây, còn gì nữa

không? Giang Nam khó mà rối loạn được nữa, vì trẫm đã khiến nơi đó rối ren từ

trước rồi. Đám thuộc hạ của ngươi trung thành đến mức khiến trẫm khá bất ngờ,

nhưng Hạ Tê Phi chỉ có thể nhảy múa được không quá hai ngày, cho dù Tô Văn

Mậu có giấu người trong Nội Khố thì bản thân hắn cũng chẳng được nữa rồi."

"Trẫm đã triệu Thành Giai Lâm về, vị huynh tộc huynh của Nhâm Bá An

cũng được rút từ quân đội tam đại phường trở về." Hoàng đế đặt hai tay sau

lưng, cùng Phạm Nhàn ngắm nghía vùng tuyết trắng không một đường nét phía

trước, bình thản nói.

Ánh mắt Phạm Nhàn cũng rơi xuống góc đông nam vùng tuyết, cười nói:

"Giang Nam vẫn có thể rối loạn, phe Nội Khố đã chấp thuận điều kiện của bệ

hạ, tất nhiên thần sẽ không gây họa nữa. Nhưng Giang Nam dựa vào thương

nghiệp thịnh vượng, tính cả Nội Khố thì đã cung cấp khoảng bốn phần mười

thuế má cho triều đình. Nếu Giang Nam rối loạn, triều đình sẽ đối phó thế nào?"

Ngay từ đầu cuộc đối thoại hôm nay, ngữ điệu của Phạm Nhàn mang sắc

thái ngang ngược dưới vẻ bình tĩnh, lời lẽ thẳng thừng không kiêng nể, có thể

nói ra những lời như lưỡi đao băng giá, kiên quyết đàm phán với Hoàng đế từng

bước một. Điều này liên quan đến thái độ tự tin của y, cũng như tâm trạng y

hôm nay.

Như đã nói trước đó, y không tìm được cách kiểm soát hoàn hảo, nên chỉ có

thể chọn cách đơn giản nhất. Cách này vì quá trực tiếp nên sát thương cực

mạnh.

Y rất thẳng thắn hỏi Hoàng đế, Giang Nam loạn rồi, triều đình sẽ đối phó ra

sao? Hoàng đế mỉm cười, trực tiếp hỏi ngược lại: "Nếu trẫm trực tiếp giết sạch

người của ngươi, Giang Nam... làm sao mà loạn được nữa?"

"Ta có Chiêu Thương tiền trang." Phạm Nhàn bình tĩnh đáp: "Giang Nam

dựa vào thương nghiệp mà thịnh vượng, điểm then chốt nhất chính là khâu

thông suốt dòng vốn bạc, Chiêu Thương tiền trang đã hoạt động ở Giang Nam

được vài năm, âm thầm nắm giữ mạch máu một số ngành nghề của các đại gia

tộc Minh Tôn Hùng. Một khi tiền trang ra tay, Giang Nam thực sự sẽ rối loạn,

cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì."

"Bạc của Chiêu Thương đã bị rút đi từ lâu rồi." Hoàng đế mỉa mai nhìn

Phạm Nhàn, không trực tiếp nói ra số lượng bạc khổng lồ đó đã quay về cung

điện Bắc Tề, chỉ nói: "Chỉ là một ít giấy tờ thôi, trẫm vung bút là xong, những

thứ đó tính là gì?"

"Không thể nói vậy, bởi vì bây giờ cảng Tuyền Châu vẫn chưa đạt được hiệu

quả như mong muốn, việc giao dịch từ cảng tới vùng đất xa xôi hơn vẫn diễn ra

ở Đông Di thành." Phạm Nhàn không nhượng bộ, nói thẳng: "Tất cả các ngân

phiếu, giấy vay nợ đều chỉ là giấy, bệ hạ vung bút hủy bỏ tất cả? Vậy không cần

tiền trang làm gì cả, chỉ sợ Giang Nam sẽ rối loạn trước rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play