๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Trong phủ Hạ Đại học sĩ nuôi hai con chó dữ, khá có thanh danh liêm

chính, có điều, hai vị tộc huynh tên ấy ở quận cũ của họ Hạ cũng khá có danh

hiệu chó dữ, lúc chiếm đoạt điền sản với mỹ nữ cũng không mảy may khách

khí.

Phạm Nhn nhếch khóe môi nói rằng: "Tuy không có việc bán quan tước

nhận hối lộ, nhưng trong ba năm qua, trong phủ cũ nát của Hạ Đại học sĩ ấy,

tranh vẽ danh gia thời Tiền Ngụy lại thêm mấy chục cuộn.”

“Phạm Vô Cứu vốn là thuộc hạ của Thừa Trạch ngày xưa, là một trong Bát

Gia Tướng, dù từng rời khỏi Vương phủ, nhưng cũng tham dự mưu phản. Ba

năm trước sau khi kinh đô phản loạn bị dẹp yên, người này chẳng hề tự thú với

triều đình, lại mai danh ẩn tích gia nhập phủ Hạ Đại học sĩ, mưu đồ gì thì khỏi

phải hỏi cũng biết. Rõ ràng Hạ Đại học sĩ biết thân phận người ấy, lại âm thầm

cấu kết, không hiểu ý đồ gì.”

Phạm Nhàn chậm rãi và bình tĩnh nói. Đối với tên Hạ Tông Vĩ này, Giám

Sát viện đã sớm điều tra, chỉ vướng bệ hạ nên những gì vất vả tra ra vẫn không

thể phơi bày dưới ánh mặt trời. Hôm nay, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không

kiêng kỵ điều gì, nhất là trong lòng y thầm hiểu, vị bệ hạ trước mặt biết rất rõ

những chuyện này, thậm chí còn rõ hơn chính y.

"Tháng trước, Phạm Vô Cứu suýt bỏ mạng vì bị hành thích.” Phạm Nhàn

đột nhiên mỉm cười, nhìn gò má Hoàng đế bệ hạ, vì chuyện Phạm Vô Cứu bị

diệt khẩu chính là bệ hạ sai người đi làm. “May là trong số thuộc hạ của ta có

người vô tình đi ngang qua, cứu được hắn ta, cuối cùng vẫn ghi lại được khẩu

cung, lúc này khẩu cung đó đã gửi tới Giám Sát viện."

Năm đó, Hạ Tông Vĩ và góa phụ của vị Bành đại nhân bị tướng phủ truy sát,

Nhị hoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành vô tình đi ngang qua, bây giờ người

của Hạ Tông Vĩ bị giết, Ảnh Tử cũng vô tình đi ngang qua, việc đời thường thế.

"Điều khiến ta tò mò hơn cả là tuổi của Hạ Đại học sĩ cũng không còn trẻ,

vậy mà chẳng cưới thê tử, thậm chí không có cả đại nha đầu, chỉ ở với di mẫu

góa bụa của mình..."

o O o

Đang lúc Phạm Nhàn thao thao bất tuyệt thì Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng:

"Đủ rồi, Hạ đại nhân tận tâm vì nước, mặc dù từng đắc tội với ngươi, nhưng

cuối cùng chết dưới tay ngươi, tội gì phải vu khống người đã khuất bằng những

lời độc ác ấy."

"Bệ hạ nói rất đúng."

“Ngươi nên tự biết, trẫm hiểu rõ những việc ấy.”

“Vâng thưa bệ hạ. Nhưng bá tánh thiên hạ vẫn không hiểu Hạ Đại học sĩ

được bệ hạ một lòng tin cậy sủng ái lại là người như thế.”

Phạm Nhàn đã thu liễm nụ cười trên mặt, bình thản mà một bước không lùi,

đáp trả: “Ta đã sai người khám Hạ phủ, lấy đủ tài liệu chứng minh tội ác, sao

chép xong đã lập hồ sơ gửi Giám Sát viện. Chắc chắn không bao lâu nữa, Ngôn

Viện trưởng sẽ tự tay đưa vào cung. Còn bản gốc thì đã gửi tới nơi Đạm Bạc thư

cục và Tây Sơn thư phường, có lẽ còn chỗ khác, vài ngày nữa, cả thiên hạ sẽ

thấy hết những chuyện này.”

“Muốn làm được những việc ấy sao lại thiếu Bát Đại Xử của Giám Sát viện

được? Ngươi đây hăm dọa trẫm đấy à? Định để bá tánh chê cười trẫm?” Hoàng

đế khẽ nhếch môi cười lạnh.

“Thần không dám, chỉ xin bệ hạ suy nghĩ lại, việc hôm nay chắc chắn sẽ làm

kinh động thiên hạ. Dù sử quan có thể ưỡn thẳng sống lưng hay không vẫn còn

dã sử ghi chép, sẽ để lại trên trang sử xanh.”

Phạm Nhàn cúi đầu thấp, bình tĩnh nói: “Bệ hạ là minh quân, dù thần là cựu

Viện trưởng Giám Sát viện điên cuồng, hay Hạ Đại học sĩ tội lỗi chất chồng,

viết ra đều không hay. Nhưng nếu thánh nhãn soi tỏ, ắt sẽ có luận điệu khác.”

“Nghe có vẻ khả thi, nhưng nếu thế, chẳng phải lòng người trong triều đình

sẽ nguội lạnh?” Không biết Hoàng đế bệ hạ có bị Phạm Nhàn thuyết phục thật

không, ngài lạnh lùng và châm chọc liếc nhìn đứa con trai mình.

“Bất cứ thần tử nào cũng chỉ là nô tài của bệ hạ. Một nô tài chết đi nhưng có

thể thể hiện rõ ân uy của bệ hạ, cũng coi như vẻ vang.” Lời nói của Phạm Nhàn

thật độc địa, không biết đang mỉa mai bản thân và quan lại triều đình, hay chỉ

Hạ Đại học sĩ đã khuất, hay nói chính... vị quân vương lãnh khốc trước mặt.

“Triều đình tự có pháp chế, dù Hạ Tông Vĩ có tội, cũng phải bắt vào ngục

tra hỏi rõ ràng, trừng trị theo luật, sao có thể tùy tiện sát hại?” Không biết có

phải Hoàng đế bệ hạ nghe ra vẻ châm chọc trong giọng điệu của Phạm Nhàn

hay không, ngài lạnh lùng đáp.

“Dạ phải. Vì thế quan lại phẫn uất xuất thủ hôm nay tuy có tội, nhưng cũng

vì nghĩa khí, tội có thể khoan thứ. Còn ta là tên cuồng sát vô pháp vô thiên, tất

nhiên không thể tha thứ.” Phạm Nhàn cười cay đắng, nói: “Chỉ cần hi sinh tính

mạng ta, để bình ổn nghị luận trong thiên hạ, chắc chắn không ai nghĩ Hạ Tông

Vĩ oan uổng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play