๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau một hồi im lặng khó xử, Phó khanh Đại Lý nhíu mày , vỗ nhẹ vai Hầu

Quý Thường, thì thầm trấn an: “Ngồi đi.”

Hầu Quý Thường tâm thần bấn loạn ngồi xuống, một lúc sau mới thở dài hổ

thẹn.

Nếu là trong bất kỳ thời điểm nào trước đây, bàn khách này nhất định sẽ lên

chào hỏi, cung kính làm lễ thỉnh an với Phạm Nhàn. Nhưng ngày nay Phạm

Nhàn không chỉ mất hết chức tước, ngay cả tước vị nhất đẳng công cũng bị

Hoàng đế bệ hạ thu hồi, trên người trống rỗng, chỉ là thường dân.

Quan viên Đại Lý tự bàn này đều thuộc phe cánh của Hạ Tông Vĩ, biết rõ

Tiểu Phạm đại nhân đứng bên kia lan can, còn mình ở bên này, đương nhiên

không thể bước tới, quan lại sao có thể nhường dân thường? Lẽ nào phe cánh họ

Hạ đang thịnh hành lại nhường cho con chó rớt xuống sông?

Nhìn thấy Phạm Nhàn suy sụp, tuy bọn họ không đến nỗi ngu xuẩn châm

chọc, nhưng trong lòng chắc sẽ vui mừng. Những vụ án cũ của Đại Lý tự và

Giám Sát viện gần đây đang trong thời kỳ rực rỡ. Đây lại là nơi phồn hoa trọng

yếu của kinh đô, Hoàng đế bệ hạ siết chặt Phạm Nhàn, chỉ cần bọn họ không

chủ động khiêu khích, có lẽ Phạm Nhàn cũng sẽ không ăn no rửng mỡ mà tự

làm mất mặt.

Hôm nay không hiểu sao bình phong vẫn chưa được treo mà rượu và đồ ăn

đã được bưng lên trước. Đám quan lại Đại Lý tự tuy hơi bực dọc nhưng trong

tình huống này không thể ồn ào, đánh mất thể diện quan viên là chuyện nhỏ,

còn nếu xảy ra va chạm với ba người im lặng bên kia thì không phải điều họ

muốn.

"Hôm nay một là chào đón Hầu đại nhân vào tự, từ nay Hầu đại nhân là

đồng liêu của chúng ta..." Phó khanh Đại Lý tự mỉm cười, nâng chén rượu.

Hầu Quý Thường miễn cưỡng mỉm cười, cũng nâng chén lên, nhưng trong

lòng hoảng loạn. Hắn hiểu vị sư phụ tuổi tác còn trẻ hơn mình. Hôm nay đối

phương đột nhiên xuất hiện đối diện Đại Lý tự, xuất hiện tại Tân Phong quán,

chẳng lẽ chỉ vì thích bánh bao ở đây?

Nghĩ vậy, tay hắn lại run lên, liếc nhìn ba người im lặng bên kia lan can.

Hắn biết tên đối diện là huynh trưởng của Thần quận chúa. Đại Bảo vốn ngu

xuẩn, hắn cầu nguyện Phạm Nhàn không đem hắn theo để gây sự.

Phó khanh Đại Lý tự nhận ra vẻ bất thường của hắn, nhíu mày không hài

lòng. Từ khi Phó khanh cũ vướng vào âm mưu phản loạn của Tần gia, hắn đang

thuận buồm xuôi gió, ngay cả Giám Sát viện cũng phải để ý đến sắc mặt của

hắn. Hắn cho rằng mình chẳng có gì phải sợ. Đúng là Phạm Nhàn lợi hại, chẳng

lẽ còn có thể mắng nhiếc vô lý được à?

Phó khanh rõ ràng không hài lòng với thái độ của Hầu Quý Thường, liếc

nhìn tên béo đối diện Phạm Nhàn, đoán ra thân phận đối phương, khóe miệng

hơi nhếch lên, ánh mắt đầy khinh miệt. Phạm Nhàn thích chơi đùa với tên ngu

ngốc kia, điều này người trong kinh đô ai cũng biết, nhưng cũng rất bị quan lại

khinh thường. Dù vị Phó khanh không dám, cũng không thể mở miệng châm

chọc phía bên kia, nhưng nét mặt đã nói lên tất cả.

"Chuyện thứ hai, là chào đón Quách đại nhân cuối cùng cũng từ Giang Nam

trở lại, nhậm chức Tả đô Ngự sử trong Đô Sát viện."

Lời vừa thốt ra, bàn tiệc lập tức náo nhiệt hẳn lên. Chức Tả đô Ngự sử trong

Đô Sát viện quả thực rất quan trọng, vị đại nhân họ Quách kia tự hào mỉm cười,

cầm chén rượu cung kính một phen. Nhưng khi ánh mắt hướng về phía bên kia

lan can, sắc mặt cũng trở nên khó coi như Hầu Quý Thường.

Quách Ngự sử họ Quách tên Tranh, chính là nhân vật muốn trị tội Phạm

Nhàn năm xưa trong phủ kinh đô. Giờ đây đã nhiều năm trôi qua, có lẽ người

kinh đô đã quên mất chuyện cũ, nhưng Quách Tranh tin chắc Phạm Nhàn sẽ

không quên, bản thân cũng không quên được. Bởi vì trong vụ Nội Khố Giang

Nam, Quách Tranh cũng đứng đối lập với Phạm Nhàn.

o O o

Chưa đầy ba lượt rượu, ba người ngồi bên kia đã ăn xong trước. Phạm Nhàn

dắt tay Đại Bảo đi về phía cầu thang, Đằng Tử Kinh thầm theo sau. Ba người

muốn xuống lầu, chắc chắn sẽ phải đi ngang qua bàn tụ tập các quan lại. Đột

nhiên quan viên trên bàn bỗng im bặt, sắc mặt căng thẳng, chờ vị kia đi qua thật

nhanh.

Nhưng Phạm Nhàn không đi, y rất tự nhiên đến bên cạnh bàn, mỉm cười

nhìn các quan viên. Thấy tình thế không ổn, Phó khanh Đại Lý tự lúng túng

đứng dậy cười, chắp tay nói: "Hóa ra là Tiểu Phạm đại nhân, hạ quan..."

Nói đến hạ quan, hắn mới nhận ra không đúng. Đối phương bây giờ đã bị

tước bỏ mọi chức vụ, trên người trống rỗng. Làm sao hắn có thể tự xưng hạ

quan được? Phó khanh lúng túng, quyết tâm liều mạng, miễn cưỡng cười nói:

"Có muốn ngồi chung không?"

Phạm Nhàn lắc đầu cười. Lúc này Hầu Quý Thường đã hoảng hốt đứng dậy,

cúi đầu chào Phạm Nhàn, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Nhưng Phạm Nhàn

nhìn cũng chẳng liếc nhìn, như thể hắn không hề tồn tại, thái độ coi thường

khiến mọi người chung quanh cảm thấy lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play