๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường thở dài: "Nhưng ngươi còn chờ đợi bao lâu nữa? Trước động

tĩnh mà ngươi và bệ hạ đã tạo ra ở Thương Châu, hắn không hề cân nhắc chút

nào mà trực tiếp huy động binh mã tây tiến, dễ dàng xóa sổ mối nguy. Tiếp theo

là Giang Nam, Đông Di thành... Không, có lẽ hắn sẽ không đoái hoài tới Đông

Di, mà trực tiếp bắc tiến. Khi tình thế phát triển tới mức đó, mọi thế lực của

ngươi sẽ bị triệt tiêu sạch sành sanh. Ngoài việc trốn trong kinh đô nhìn hắn

từng bước lên đỉnh cao, nhìn hắn cười lạnh với linh hồn trưởng bối của ngươi,

ngươi còn làm được gì?"

"Hắn không thể động đến Giang Nam, nếu hắn đã ra tay, ta nhất định phải

hành động. Và khi ta hành động, cả Khánh Quốc sẽ phải đau đớn."

"Ta không rõ ngươi đã làm gì trong Nội Khố, nhưng ta tin với tính cách của

Khánh Đế, vì ám ảnh trong lòng, hắn sẽ không để ý bất cứ tổn thất nào." Hải

Đường nói.

Lúc này, giọng nói lạnh buốt vang lên từ bóng tối: "Tên Hoàng đế bẩn thỉu

kia vốn không phải người, biết gì về cảm giác đau?"

Đó là Ảnh Tử, suốt những tháng qua luôn phiêu bạt trong kinh đô. Ngay sau

đó, một giọng nói vững chắc cũng vang lên, dường như cũng muốn thuyết phục

Phạm Nhàn: "Ta không rành về tự tin cho lắm, nhưng nếu thật sự phải xuất

kiếm... ta sẽ tự nhủ mình nhất định phải tự tin."

Người nói câu đó chính là Vương Thập Tam Lang, vị đệ tử quan môn của

Kiếm Lư cho dù đối mặt với Đại tông sư Khánh Đế thâm sâu khó lường cũng

vẫn rất bình tĩnh, kiên định.

Đúng như Phạm Nhàn từng phân tích, lúc này mối nguy lớn nhất của Hoàng

đế bệ hạ, hay nói cách khác là Khánh Quốc, nằm ở sự thiếu hụt về vũ lực cá

nhân. Những nhân vật mạnh mẽ đã lần lượt tử vong trong cuộc nội chiến của

Khánh Quốc. Tới nay, phân nửa số cường giả cửu phẩm lại đứng về phe Phạm

Nhàn, sức mạnh này khiến ngay cả Khánh Đế cũng phải e ngại.

Nếu Hồng lão công công, cha con Tần gia, Yến Tiểu Ất... những cao thủ đó

còn sống, Khánh Quốc ngày nay đúng là tường đồng vách sắt.

Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không trả lời thẳng những lời khuyên của

ba vị cường giả tuyệt đỉnh trong phòng, mà nhíu mày nói: "Ta không muốn các

ngươi chết dưới tay hắn... Hơn nữa, đây vốn là việc của ta."

o O o

Khánh Lịch năm thứ mười, mùa đông, Phạm Nhàn như con thú hoang bị

nhốt trong bão tuyết, bứt rứt, u ám, lo âu. y bất lực nhìn Hoàng đế bệ hạ với

mưu lược vượt xa mình từng bước chặt đứt tay trái và tay phải của y, bất lực

nhìn triều đình Khánh Quốc từng bước tiến tới thống nhất đại lục, nhưng không

thể làm gì.

Trước mặt Khánh Đế, Phạm Nhàn vốn giỏi che giấu bản thân, lần đầu tiên

thấy mất tự tin, không biết phải làm sao để đánh bại kẻ địch quá hùng mạnh

này. Cho nên y chỉ biết chờ đợi, nhưng không biết người kia có quay lại hay

không. Để đảm bảo an toàn trong thời gian chờ đợi, y cố gắng làm những gì có

thể.

Nhưng kinh đô lại bình yên ngoài dự liệu của y. Theo tin tức mà Bão

Nguyệt lâu rất vất vả mới biết được, Phạm Vô Cứu ở phủ Hạ Đại học sĩ bị

thương trong một cuộc tập kích rồi mất tích, nhưng Hạ Tông Vĩ lại không hề

liên lụy. Phạm Nhàn cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng phải hiểu Hồ lão Đại

học sĩ không bị dễ lợi dụng như vậy.

Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy thất bại hơn cả là tin từ Giang Nam, tin

xấu.

Tin tức thời đại này truyền đi quá chậm, chậm đến đáng giận. Tin đến tay

Phạm Nhàn vào thángc hạp thực ra đã xảy ra từ một tháng trước.

Nội Khố Chuyển Vận ti nhận được mật chỉ từ trong cung, theo kế hoạch bắt

đầu chuẩn bị công việc chiêu mua mở kho vào mùa xuân năm sau. Nhưng mà

thủ tục chiêu mua trong kho năm nay đã có một biến chuyển chấn động thiên

hạ: Từ chiêu mua bằng bạc chuyển thành chiêu mua bằng bảng báo cáo đánh

giá của triều đình - biến chuyển này đã rất trực tiếp đặt quyền lực chiêu mua

Nội Khố từ tay triều đình và thương nhân thỏa thuận, hoàn toàn biến thành cách

sắp đặt một phía của triều đình. Nói cách khác, chiêu mua Nội Khố năm sau,

triều đình muốn cho nhà nào trúng thì nhà đó trúng.

Như vậy, dù có hai đại tiền trang Chiêu Thương và Thái Bình bí mật ủng h ,

Minh gia do Hạ Cư Phi chủ trì cũng khó có thể duy trì được sự huy hoàng như

trước đây - hiển nhiên điều này là một đòn giáng mạnh vào thế lực của phe

Phạm.

Quy tắc chiêu mua Nội Khố đã được thiết lập từ khi tam đại phường được

thành lập, bất kể là Lão Diệp gia trước đây hay Nội Khố sau này cũng không ai

dám thay đổi quy tắc này. Nhưng mùa đông năm nay lại có đổi thay, không còn

nghi ngờ gì đây là bước thụt lùi nhục nhã, ai cũng biết ý chỉ này của Hoàng đế

bệ hạ sẽ tác động xấu đến hoạt động thương mại của toàn Giang Nam một cách

khó lường nổi.

Có điều, trái với suy đoán của nhiều người, các đại thương gia Giang Nam

không hợp sức chống lại chỉ dụ mù quáng này. Trái lại, Lĩnh Nam Hùng gia và

Tuyền Châu Tôn gia đều im lặng, trong khi một số thương nhân muối thì hớn

hở chực chờ - ai cũng biết, vài năm trước con em của những nhà buôn muối này

từng có vài người bị Tiểu Phạm đại nhân xử tử vì vụ án kỳ thi mùa xuân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play