๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đã một năm không gặp, Hải Đường im lặng nhìn người trẻ tuổi trên ghế

Thái sư, trong lòng suy nghĩ dù tuổi đối phương không lớn nhưng sao bây giờ

trông có vẻ già nua, mặt mang nét mệt mỏi khó xua tan. Nghĩ đến những chuyện

xảy ra ở Nam Khánh thời gian qua, nhớ đến vị Viện trưởng Giám Sát viện đã

qua đời, Hải Đường bỗng hiểu tại sao Phạm Nhàn trông thật mệt mỏi.

"Nhưng vì lời nhắn ngươi bảo Hồng Diệc Thanh mang tới nên đã có rất

nhiều người thiệt mạng trên thảo nguyên." Hải Đường nói.

Phạm Nhàn mở mắt, lạnh lùng cười nói: "Ta chỉ bảo vương đình chấp thuận

để Hồ Ca xuất binh, không ngờ hắn lại muốn nhân cơ hội chiếm lợi ích lớn như

vậy."

Hải Đường giật mình, không giải thích việc mình từng cố gắng kìm hãm

tham vọng của Tốc Tất Đạt, chỉ điềm nhiên nói: "Nhưng rốt cuộc vẫn là Nam

Khánh được lợi lớn."

Phạm Nhàn im lặng, một lúc rồi mới nói: "Không cần bận tâm tin tức bị lộ

như thế nào, ta đã phái hai người đến khu vực Tây Lương. Hồng Diệc Thanh

vẫn không cách nào thu thập nhân lực Tứ Xử, rõ ràng là lúc tiếp xúc với Đặng

Tử Việt Viễn đã bị người trong viện phát hiện..."

Nói tới đây, y hít một hơi thật sâu, bỗng nhớ tới tiểu tướng quân Diệp gia

được nhắc đến trong tình báo. Nghe nói vị tiểu tướng quân đó đang dẫn bốn

ngàn khinh kỵ xông vào thảo nguyên truy kích đám tàn quân của vương đình,

Phạm Nhàn cũng không khỏi nể phục dũng khí của người này. Nhưng nghĩ mùa

đông giá rét, sâu trong thảo nguyên, chỉ sợ bốn ngàn kỵ binh kia khó có thể

sống sót trở về.

"Những kỵ binh Man tộc từ phương bắc đến thảo nguyên... giờ còn nghe

lệnh cô không?" Y ngẩng đầu nhìn Hải Đường, nói: "Dù sao ngươi là vương nữ

trên cánh đồng tuyết, tới thảo nguyên lại được Thiền Vu tôn trọng, địa vị cao,

chắc chắn cũng có chút lực lượng."

Hải Đường nhíu mày , đôi mắt sáng long lanh như Bắc Hải lóe lên vẻ tức

giận, lạnh lùng nói: "Lúc này rồi mà ngươi còn lo cho sinh mệnh bốn ngàn kỵ

binh ấy? Quả đúng là quyền thần Nam Khánh... Sao ngươi không nghĩ đến các

bộ lạc trên thảo nguyên đã mất sức kháng cự?"

"Ta là dân Nam Khánh rồi mới là người Trung Nguyên, sau cùng mới là

người." Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Như lời ngươi nói, lần này tham vọng của

Tốc Tất Đạt quá lớn, đem đi nhiều trai tráng các bộ lạc, lực lượng thảo nguyên

đã trống rỗng. Sau trận Thanh Châu, bốn ngàn kỵ binh xâm nhập thảo nguyên,

nếu kỵ binh Man tộc tuyết nguyên còn ở phía tây giữ khoảng cách với bọn họ,

biết đâu họ có thể quay trở lại."

"Tây Hồ đã xong rồi, nếu thời cơ thuận lợi, người của các bộ lạc của các

ngươi từ phương bắc đến thảo nguyên có thể nắm lấy cơ hội này." Phạm Nhàn

thản nhiên dụ dỗ Hải Đường: "Ngươi phải chấp nhận thực tế này rồi tận dụng

nó."

"Ta khác ngươi, có nhiều việc rõ ràng có lợi nhưng trái với nguyên tắc trong

lòng, ta không thể làm được." Hải Đường hạ mi mắt, nhẹ giọng đáp: "Nhưng lời

ngươi bây giờ thật khiến ta bất ngờ, rõ ràng ngươi là kẻ tự phụ cố chấp, không

ưu tiên lợi ích Khánh Quốc, sao lại đưa ra yêu cầu như vậy?"

"Nếu ta thực sự không cân nhắc tới lợi ích Khánh Quốc, thậm chí là lợi ích

cho cả thiên hạ, tại sao bây giờ ta còn ở đây chịu đựng? Cho dù là trút bầu nhiệt

huyết hay ẩn dật trong thiên hạ, ta cũng làm từ lâu rồi."

"Ngươi thành Thánh nhân từ khi nào vậy?"

"Ta không phải Thánh nhân, chẳng qua khi con người đến một giai đoạn nào

đó, thứ dục vọng cao cấp nhất là quyền lực đã được thỏa mãn, ta sẽ chú trọng

cân nhắc về mặt tinh thần... Hơn nữa ta không muốn bị coi là kẻ máu lạnh, chỉ

biết lợi dụng tướng sĩ."

"Rốt cuộc ngươi vẫn là kẻ ích kỷ giả dối." Hải Đường nhìn y nói rồi đặt con

dao nhỏ trong lòng lên lên trước mặt hắn.

Phạm Nhàn vẻ mặt vô cảm đáp: "Nếu điều này gọi là giả dối và ích kỷ thì ta

nghĩ thiên hạ sẽ cảm tạ cái giả dối của ta... Ta biết Hoàng đế bệ hạ nhà các

ngươi là nữ nhi, coi như ta đe dọa ngươi đi."

Hải Đường thân thể chấn động, im lặng nhìn y.

Phạm Nhàn cũng giữ im lặng, cả căn phòng chìm trong bầu không khí nghẹt

thở. Một lúc sau, y khổ sở nói: "Thật ra có nhiều lúc ta cần người giúp đỡ cho ý

kiến. Trước đây là Ngôn Băng Vân và Vương Khải Niên, giờ Ngôn Băng Vân

làm thần tử đơn thuần rồi, còn lão Vương bị ta sắp đặt đi chỗ khác, không biết

hỏi ai... Ta cũng chẳng phải thần tiên, hoàn toàn không có tự tin khi đối mặt với

người kia, lại không ai giúp đỡ, thật sự rất bất đắc dĩ."

"Đây là giả vờ đáng thương trước mặt ta sao?" Hải Đường mỉa mai sau đó

thân thể rung động, thở dài nói: "Ngươi muốn hỏi điều gì?"

Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, rất thành khẩn mời Hải Đường ngồi

xuống bên cạnh bàn đọc sách.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play