๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chẳng trách trong kinh đô ít được nghe tin tức về người này." Lý Hoằng

Thành gật đầu.

Cung Điển thở dài: "Năm đó Diệp soái che giấu công trạng cũng vì tuổi còn

nhỏ, quân công quá lớn sẽ khiến người ta ganh ghét, dù sao năm đó trưởng tử

Tần gia cũng chết oan trong doanh trại."

"Tần Hằng cũng kém hắn." Lý Hoằng Thành lắc đầu nhìn báo cáo quân sự:

"Diệp soái biết cách nhẫn nhịn, chẳng trách che giấu được người con xuất sắc

lâu như vậy."

"Cả đời này Định Châu quân chúng ta chỉ mong bình định Tây Hồ." Cung

Điển cũng xuất thân từ Định Châu quân, nhìn Lý Hoằng Thành nói: "Trung

thành với Hoàng đế là điều đương nhiên, dù thiên hạ đánh giá thế nào về Định

Châu quân, vì Hoàng đế và Khánh Quốc chúng ta sẵn sàng làm tất cả."

Lý Hoằng Thành cười khổ một tiếng, biết lời này ám chỉ sự việc năm xưa

Diệp Linh Nhi gả cho Nhị hoàng tử, kết quả cuối cùng trong trận phạn loạn ở

kinh đô Định Châu quân lâm trận đổi phe, cho Nhị hoàng tử một đòn nghiêm

trọng nhất.

"Ta không biết Phạm Nhàn đã âm thầm nói gì với ngươi, nhưng nếu lần này

mời giặc ngoại xâm chỉ vì muốn bảo vệ chức vị Đại tướng quân này..." Cung

Điển hai mắt nheo lại, hàn khí mãnh liệt nói: "Ta rất không tán thành với hành

động này của Phạm Nhàn."

Lý Hoằng Thành ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn Cung Điển, nói: "Ngươi cho

rằng ta là người thế nào? Phạm Nhàn là người thế nào? Ta đã dám để Hồ Ca

đến, tất nhiên là có thủ đoạn của ta. Dù không có Diệp Hoàn, ngươi tưởng ta sẽ

để cho người Hồ chiếm được chút lợi ihcs nào à?"

"Dù sao đó cũng là chuyện chưa xảy ra, vẫn còn cơ hội quay trở lại." Cung

Điển nói: "Nhưng ta nghĩ, chắc chắn bệ hạ đã rất thất vọng sâu sắc với Tiểu

Phạm đại nhân..."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau khi Thế tử về kinh, xin thay mặt bản

tướng chuyển lời tới Tiểu Phạm đại nhân, ta luôn đánh giá cao hắn, có điều lần

này lại có phần thất vọng. Nam nhi sinh ra giữa trời đất, sao có thể lấy sinh

mạng tướng sĩ làm vật đánh cược?"

Lý Hoằng Thành hít một hơi thật sâu, nhìn Cung Điển như cười như không,

im lặng một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn không hiểu

Phạm Nhàn. Nếu như hắn thực sự là nhân vật nhất tướng thành vạn cốt khô, nếu

như hắn thực sự không coi tính mạng tướng sĩ Khánh Quốc ra gì, chỉ sợ bây giờ

Điều kiện... đã sớm biến thành những mảnh vải rách nát đầy vết thương rỉ máu,

bệ hạ dù có tài trí tuyệt luân cũng khó ngăn được hắn xé nát tấm vải ấy từ bên

trong. Ngươi đã đánh giá quá thấp năng lực của hắn, cũng đã xem thường tính

cách của hắn."

Cung Điển im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại ớn lạnh, hắn không

biết trước mặt bệ hạ, vị Tiểu Phạm đại nhân kia đã bị tổn thương nặng nề, liệu

có còn sức phản công?

o O o

Trận chiến ở Hồng Sơn khẩu, dù là chiến dịch phục kích, nhưng đối mặt lại

là hàng vạn kỵ binh thảo nguyên như sói như hổ của người Hồ. Triều đình

Khánh Quốc, nói chính xác hơn là Hoàng đế bệ hạ đã bỏ ra rất nhiều công sức

cho trận chiến này. Một mật chỉ truất quyền chỉ huy của Lý Hoằng Thành, mật

chỉ khác ban toàn quyền chỉ huy cho Diệp Hoàn, trưởng tử Diệp gia gia. Đó là

lòng tin tuyệt đối của Hoàng đế dành cho vị tướng trẻ tuổi ấy. Cuối cùng, vụ cá

cược đó đã đem lại thắng lợi toàn diện.

Chiến thắng cần có nền tảng, đó là binh sĩ. Để chiến thắng quân Hồ trên

thảo nguyên, toàn bộ binh sĩ tại các doanh trại lớn trong và ngoài Định Châu

thành đều bị điều động. Toàn bộ Định Châu quân xuất quân cộng thêm Thanh

Châu quân, cuối cùng mới giành được thắng lợi như vậy. Còn bây giờ trong

Định Châu thành chỉ còn đám quân do Cung Điển mang theo và một ít biên

quân Nam Chiếu do Diệp Hoàn để lại nhằm duy trì trật tự.

Lý Hoằng Thành im lặng trở về phủ, đứng trong thư phòng ngơ ngác nhìn

bản đồ lớn rồi nói với tên môn khách luôn đứng sau lưng: "Ta sắp phải về kinh

đô, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Định Châu, còn việc sau này làm thế nào để trốn

thoát, tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi."

Tên môn khách này trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tử Việt thay đại nhân cảm

tạ ân huệ của tướng quân." Người này chính là Đặng Tử Việt, thuộc hạ tin cẩn

của Phạm Nhàn, toàn quyền phụ trách các việc liên quan đến Giám Sát viện ở

Tây Lương. Sau biến cố ở kinh đô, Đặng Tử Việt trở thành nhân vật mà triều

đình nhất định phải bắt giữ. Không ai ngờ người này lại trốn trong phủ Đại

tướng quân.

"Lần này đại thắng ở Thanh Châu, ngoài thánh mục như đuốc của bệ hạ và

tài dùng binh như thần của tiểu Diệp tướng quân, toàn bộ Giám Sát viện cũng

hoạt động hết công suất. Nói vậy Ngôn Băng Vân vẫn ở trong Định Châu thành,

chắc kinh đô cũng không hay biết." Đặng Tử Việt thở dài một tiếng rồi nói:

“Mưu đồ của Tiểu Phạm đại nhân đều rơi vào tính toán của bệ hạ, nước đã đến

chân, ta cũng không thể buông bỏ lợi ích của Đại Khánh tới thông báo cho đám

người Hồ... tin rằng suy nghĩ của Tiểu Phạm đại nhân cũng giống như thuộc

hạ.”

Lý Hoằng Thành trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta chợt nhận ra lời của Cung

Điển có lý. Cho dù Phạm Nhàn có làm gì đi nữa cũng không thể đánh bại bệ hạ.

Hắn ta lại không đành lòng để dân chúng Đại Khánh lâm vào cảnh khốn cùng.

Nếu vậy, tội gì phải như thế chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play