๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Dẫu sao Quý Thường cũng chỉ là một người đọc

sách, một quan viên, cho dù bây giờ mới biết cách luôn cúi, nhưng đâu thể hiểu

được hắn đã mắc phải sai lầm lớn như thế nào."

Trong lòng Sử Xiển Lập phát lạnh, hắn biết môn sư có quá nhiều bí mật, tất

nhiên môn sư không chỉ đơn thuần là một quyền thần. Quyền lực của môn sư

nằm ngoài chức tước, hành động phản bội của Hầu Quý Thường, thực chất là đã

chọc giận một đấng quân vương trong bóng đêm.

"Đừng lo về việc ta giết hắn, ta không có tâm trạng nhàn hạ kia đâu." Phạm

Nhàn hạ mi mắt xuống nói: "Việc ta bảo ngươi điều tra tiến triển thế nào rồi?"

"Đông Di thành và phương bắc vẫn bình thường, không có gì xung đột với

chiến sự bên ngoài." Sử Xiển Lập bổ sung thêm một câu, sau đó thận trọng trả

lời: "Vụ Cung Điển rời kinh mà ngài nhờ tìm hiểu, quả thật có điều khả nghi.

Hai tháng trước, bộ Hộ phát một mệnh lệnh tuyệt mật tới bên Nam Chiếu, chỉ

có điều cấp bậc rất cao, trong lầu chỉ nghe phong thanh, nay lại không có sự

phối hợp từ trong viện, nhiều tin tức chỉ biết có bề ngoài."

"Nam Chiếu? Nơi đó có vấn đề gì?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi.

"Công tử của Diệp Soái đang ở tiền tuyến Nam Chiếu. Theo lệ triều đình,

Nam Chiếu giờ không có chiến sự, tân chủ lên ngôi được ba năm, quân đội biên

thùy nơi đó phải trở về kinh báo cáo..." Sử Xiển Lập liếc nhìn y, tiếp: "Nhưng

đến nay vẫn chưa thấy nhánh quân đó về."

"Ý ngươi là... có thể họ đi về phía tây?" Phạm Nhàn trong lòng chấn động,

đột nhiên nghĩ đến khả năng kinh hoàng, lắc đầu nói: "Điều động quân lực lớn

đến thế, làm sao tránh khỏi tai mắt thiên hạ?"

"Nếu như lúc đầu chúng ta chú ý tới phía nam, dù Vị Châu ở phương nam đi

nữa, có các cô nương Quan Vũ Mị trợ giúp, có lẽ sẽ phát hiện động tĩnh." Sử

Xiển Lập tự trách: "Nhưng tháng qua Bão Nguyệt lâu chỉ tập trung vào kinh đô,

Đông Di, Bắc Tề, tin tức phương nam chưa sàng lọc kỹ càng."

"Không phải lỗi của ngươi, mà là trọng tâm của ta sai lầm." Phạm Nhàn xoa

xoa thái dương, lẩm bẩm: "Ca ca của Diệp Linh Nhi... Tên đó lâu không ở kinh,

ta cũng quên mất. Nếu biên quân Nam Chiếu quay lại mà không vào kinh, cứ

thế đi về phía tây... thế thì chẳng phải đã tới Định Châu rồi sao?"

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, đôi mắt đầy bất an và mệt mỏi.

Y biết mình đã mắc sai lầm lớn, những tháng qua bị giam lỏng trong kinh đô,

Giám Sát viện lại do Ngôn Băng Vân kiểm soát, chỉ dựa Bão Nguyệt lâu thật

khó nắm chắc động thái quân đội.

Cung Điển đã rời kinh, đi Định Châu triệu thế tử Hoằng Thành về kinh... Đã

đem theo một vạn quân phòng vệ và hai ngàn cấm quân.” Sử Hiển Lập nhắc lại:

"Đây là chuyện trước đó đã điều tra ra."

"Ta biết chuyện này." Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên một cảm giác thất

bại, bàn tay nhẹ nhàng gõ lên bàn đọc sách, thở dài nói: "Nhưng dù thế nào

cũng không ngờ, bệ hạ lại ra tay lớn đến thế, lại điều động binh lính từ phương

nam sang, vượt ngàn dặm, đại quân thay đổi trận địa, há chẳng sợ thiên hạ đại

loạn hay sao?"

Sử Hiển Lập hiểu rõ lời này, thân thể phát lạnh, cố gắng bình tĩnh phân tích:

"Đối với triều đình mà nói, tân chủ nhân Nam Chiếu còn nhỏ tuổi, quyền thần

trong nước có lòng hướng về Đại Khánh, căn bản là không cần cảnh giác, chỉ

cần để lại một nửa quân số ở phương nam là đủ rồi. Còn Yến Kinh và Bắc đại

doanh đối phó với tình hình của Bắc Tề và Đông Di thành, mặc dù nhìn bề

ngoài do ảnh hưởng của cuộc phản loạn năm xưa, chỉ huy Bắc Đại doanh không

có chủ quân nên có phần ảnh hưởng, nhưng thực tế không có nguy hiểm gì...

Vậy nên đối với bệ hạ, chỉ cần có thể bình định Tây Lương, thiên hạ sẽ không

còn loạn lạc, người có thể tập trung toàn lực chuẩn bị cho bắc phạt."

"Bình định Tây Lương, là phải đối phó với đám người trên thảo nguyên..."

Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, khẽ thở dài, biết bản thân vẫn bị Hoàng đế tính

toán chặt chẽ, cuối cùng vẫn chưa lật ngược được bàn tay của đối phương, một

cảm giác mệt mỏi và thất vọng khó tả tràn ngập cơ thể, khiến y ngồi bất động

trên ghế.

Cuối cùng y cũng hiểu vì sao bệ hạ lại giữ thái độ lạnh nhạt đối với chiến sự

phương bắc, không vì khả năng liên minh giữa Bắc Tề và Phạm Nhàn mà phẫn

nộ hay cảnh giác. Hóa ra Hoàng đế đã sớm thấu hiểu hành động mà đứa con tư

sinh có thể làm, đã tập trung toàn bộ tinh thần, dốc toàn lực về phía tây. Hoàng

đế không nhảy múatheo sắp đặt của Phạm Nhàn, mà ngược lại thừa cơ hành

động, hung hăng đánh thẳng về phía Định Châu.

"Phải lập tức báo tin cho thế tử." Sử Hiển Lập kinh hoàng nói.

Phạm Nhàn mệt mỏi ngồi trên ghế, một lúc sau mới nói: "Không còn kịp

nữa rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play