๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ông nhìn Vương Chí Côn nói: "Ngài phải phát binh ở Đông Di thành,

nhưng người sáng mắt đều thấy Đại điện hạ đã hoàn toàn không còn nghe theo

ý chỉ triều đình, còn Đồng Nhi... lại là trắc phi của vương phủ, ngài có bao giờ

nghĩ đến vấn đề này? Nếu Đại điện hạ thật sự chiếm Đông Di tự lập làm vương,

dù ngài có tập hợp mười vạn binh lực ở Yến Kinh đánh Đông Di, Đồng Nhi

trong vương phủ phải tự xử thế nào?"

Vương Chí Côn thay Nam Khánh trấn thủ biên cương nhiều năm, chịu cực

khổ tận xương tủy thế nào, đến tuổi trung niên lại có thêm một người con gái,

tất nhiên sẽ yêu chiều như bảo bối. Từ đó dẫn đến tính tình bướng bỉnh của

Vương Đồng Nhi, may nhờ Phạm Nhàn dạy dỗ cô ta. Mỗi lần nghĩ đến, Vương

Chí Côn lại cảm kích Tiểu Phạm đại nhân. Hôm nay bị Mai Chấp Lễ nhắc tới,

ông không khỏi ngần ngừ nói: "Hay là Tiểu Phạm đại nhân đã dự liệu tình thế

ngày nay từ lâu? Cho nên hắn mới đi ngược lại dự đoán của mọi người, dùng

thân phận Chính khanh Thái Thường tự thúc đẩy Đại điện hạ cưới Vương Đồng

Nhi?"

Nghĩ tới đây, Vương Chí Côn phát lạnh cả người, không ngờ vị Tiểu Công

gia kia lại mưu tính sâu xa đến thế, thật đáng sợ.

Lúc này, Vương Chí Côn rơi vào thế lưỡng nan. Mặc dù thực lực của đại

doanh Yến Kinh hùng hậu, nhưng mũi nhọn của họ nhắm vào Đông Di, đã

thuộc phạm vi ảnh hưởng của Đại hoàng tử và Phạm Nhàn. Hai vị quyền thần

trẻ tuổi này lại có quan hệ mật thiết với Vương Chí Côn, một là con rể của ông,

còn một là thầy dạy con gái ông.

Mai Chấp Lễ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ phân tích xem trước đây

Tiểu Phạm đại nhân đã nghĩ thế nào cũng vô nghĩa. Chỉ có điều cần nhắc nhở

Đại đô đốc... Vấn đề này, ta có thể nghĩ ra, chắc chắn vị trong cung cũng nghĩ ra

được. Nhưng kinh đô vẫn chưa có động thái gì với Yến Kinh."

Ông ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Vương Chí Côn một cái, nói: "Nếu

như lúc trước Tiểu Phạm đại nhân thật sự đoán trước được tình hình ngày nay,

chỉ có thể nói tầm nhìn của hắn rất sâu xa. Đại đô đốc ngự trị Yến Kinh, mà mũi

nhọn nhắm vào Đông Di thành. Nếu Hoàng đế bệ hạ nghi ngờ ngài không đủ

dũng cảm, bất kể thay đổi người nào đến đây cũng khó có thể củng cố quân tâm

Yến Kinh. Như vậy tất nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho Đông Di thành."

"Lòng trung thành của ta với Hoàng đế bệ hạ rõ như ánh mặt trời mặt trăng.

Phạm Nhàn muốn lợi dụng điểm này là tuyệt đối không thể." Vương Chí Côn

không chút tức giận.

Mai Chấp Lễ nhẹ nhàng gật đầu: "Rất rõ ràng, mưu kế của Tiểu Phạm đại

nhân không có tác dụng, kinh đô vẫn không có động thái gì với Yến Kinh, bệ hạ

vẫn là một vị minh quân, rất tin tưởng Đại đô đốc... Thậm chí quân lệnh và mật

chỉ từ Khu Mật viện lần này, thực chất là Hoàng đế bệ hạ thử thách Đại đô đốc."

Vương Chí Côn oai vệ, cúi đầu cung kính đáp: "Thụ giáo."

Sắc mặt Mai Chấp Lễ vẫn nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Nhưng Đại đô đốc

có thật sự không còn suy nghĩ gì đến Vương Đồng Nhi nữa? Cũng không cân

nhắc đến dư luận thiên hạ? Nếu thật sự có thể một trận chiến thần tốc hạ Đông

Di, Tất nhiên Đại đô đốc là công thần lớn của Đại Khánh ta. Nhưng một khi nội

chiến nổ ra, chiến hỏa liên miên... mọi áp lực sẽ đổ dồn lên vai Đại đô đốc."

"Nhưng biết làm thế nào? Nếu thật sự ép binh bất động, thì là phụ lòng tin

của bệ hạ." Vương Chí Côn nhướng mày , nặng nề nói: "Mâu thuẫn trong kinh

đô, cuối cùng vẫn phải giải quyết trên chiến trường. Thân là thần tử của bệ hạ,

có nhiều việc...không thể không làm."

"Không thể không làm... thì không làm." Mai Chấp Lễ lẳng lặng nhìn hắn,

sau một hồi im lặng mới nghiến răng nói: "Nói lời bất trung, dù sao đây cũng là

chuyện nội bộ của Thiên tử, chúng ta làm thần tử, đương nhiên phải trung thành

với bệ hạ. Nhưng nếu Khánh Quốc thật sự loạn lạc nội chiến, chúng ta sẽ trả lời

thiên hạ thế nào? Biến cố kinh đô đúng ra phải giải quyết trên chiến trường,

nhưng rõ ràng Tiểu Phạm đại nhân và bệ hạ không muốn rối loạn lan quá rộng

quá sâu, nếu không bệ hạ đã không nhẫn nhịn Tiểu Phạm đại nhân, Tiểu Phạm

đại nhân cũng không yên phận làm người giàu sang nhàn hạ ở kinh đô."

"Hai người đều đang giữ ranh giới đó. Sau này Đại đô đốc xuất binh cũng

xin nhớ kỹ ranh giới này, có thể uy hiếp, xâm nhập nhưng nếu thật sự đổ máu

thành sông... e rằng không khôn ngoan, chỉ sợ bệ hạ cũng không muốn kết cục

như vậy."

"Nhưng phe đối diện là Hắc Kỵ, bọn sói con Giám Sát viện kia không biết

nhượng bộ là gì." Vương Chí Côn nhắm mắt nói: "Rất khó nắm bắt chừng mực,

vừa phải xuất binh nhưng không thể đánh thật sự, vừa không thể phụ lòng bệ

hạ, lại phải ngăn không cho tình hình leo thang quá nghiêm trọng."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play