๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đương nhiên, làm việc ngây thơ thường dễ thất bại, nhưng mà..." Y nhìn

Hoàng đế nói: "Mọi việc vĩ đại, trong giai đoạn đầu chẳng phải đều thể hiện chủ

nghĩa lý tưởng, ngây thơ đến mức bị chê cười hay sao? Chẳng hạn như năm đó,

bệ hạ và mẫu hậu đã thề ước điều gì trên bãi biển Đạm Châu?"

Hoàng đế vẫn im lặng nhìn y, mắt dần sáng lên. Từ lúc Phạm Nhàn nói biết,

nói cố gắng, ngài đã tinh tường biết được đứa con trai mà mình hiểu rõ nhất

suốt những năm qua muốn đạt được mục đích gì. Không hiểu sao, vị Hoàng đế

quen với vẻ lạnh lùng bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, có lẽ đó là điều tốt,

nhưng cảm giác ấm áp đó thường qua đi rất nhanh.

"Ông ấy đã đi rồi, không còn để tâm đến chuyện xưa, vậy tại sao ngươi

lại..." Phạm Nhàn hờ hững nhìn Hoàng đế, giọng khàn khàn: "Tại sao nhất

định... phải giết ông ấy?"

Đương nhiên là nói về Trần Bình Bình. Phạm Nhàn không hét lên, không

giận dữ trách móc, chỉ tràn ngập nỗi bi thương, bất lực, còn có sự oán hận

không che giấu. Y đờ đẫn nhìn đôi mắt Hoàng đế, Hoàng đế cũng bình tĩnh nhìn

lại. Sau một hồi im lặng, Hoàng đế mỉm cười, nụ cười lạnh giá, thất vọng và sắc

bén.

“Ha ha...” Hoàng đế híp mắt nói: “Trẫm đã giết lão ta sao?”

Hoàng đế đập mạnh xuống chiếc bàn cạnh đó, không làm vỡ nhưng đủ

khiến giấy bay tán loạn. Ngài nhìn Phạm Nhàn, giận dữ trầm giọng quở trách:

“Điều khiến trẫm tức giận nhất là chuyện này. Trẫm đã cho lão ta con đường

sống, nếu không từ Đạt Châu quay lại, trẫm có thể coi như chuyện cũ chưa hề

xảy ra. Nhưng... cuối cùng lão vẫn trở lại một mình.”

“Lão ta ép trẫm giết lão.” Ánh mắt Hoàng đế lạnh băng như núi tuyết:

“Trẫm chỉ có thể làm theo ý lão. Hàng chục năm qua, trẫm chưa bao giờ tin

tưởng ai, nhưng đã từng tin lão ấy. Thậm chí trẫm còn nghĩ có thể coi lão ta là

bằng hữu, vẫn cho lão ta cơ hội cuối cùng, nhưng lão ta không hề cho trẫm cơ

hội nào.”

Hoàng đế thở sâu, ngữ điệu bình tĩnh nhưng đầy vẻ lạnh lẽo đáng sợ: “Dù

sao nô tài vẫn là nô tài.”

Nghe hai chữ “nô tài” cùng sự oán hận, khinh bỉ không che giấu được, trước

mắt Phạm Nhàn thoáng hiện lên hình ảnh lão thọt ngồi trên xe lăn màu đen. Y

nhìn chằm chằm Hoàng đế, giọng nói cay đắng như dao cắt, nghiến răng nói:

“Lỗi lầm thế gian đều do người khác, tất nhiên bệ hạ anh minh thần võ, có điều

thần vẫn không rõ, năm đó vị mẫu thân đáng thương của thần... rốt cuộc chết

thế nào.”

Hoàng đế lạnh lùng, hoàn toàn không phản ứng trước câu nói tru tâm của

Phạm Nhàn. Ngài chỉ híp mắt khinh bỉ nhìn y, nói: “Kể cả lão chó già đó, tất cả

kẻ thù của ta đều mong chờ cảnh tượng hôm nay trong Ngự Thư phòng.

Ngươi... không làm họ thất vọng, chỉ khiến trẫm hơi thất vọng. Ngu xuẩn như

ngươi, vô phương cứu chữa.”

Phạm Nhàn nhắm mắt rồi mở ra, đôi mắt đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Chỉ là có

quá nhiều chuyện thần suy nghĩ mãi không hiểu.”

“Chuyện không hiểu thì đừng nghĩ nữa.” Giọng điệu Hoàng đế lạnh nhạt, rõ

ràng ngài hơi thất vọng về Phạm Nhàn hôm nay. Câu hỏi về cái chết của Diệp

Khinh Mi bị bệ hạ vô thức vùi sâu trong tâm trí, không để nó trồi lên. Ngài nhìn

Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: “Trước mặt trẫm, ngươi vẫn là thần tử. Nghĩ nhiều

quá, tất nhiên trẫm sẽ không để ngươi tiếp tục suy nghĩ.”

Đây không phải lời đe dọa mà chỉ là sự thật. Giống như nhận xét của

Trưởng công chúa về Phạm Nhàn ngày trước, y vốn lạnh lùng nhưng thực chất

đa tình, quá nhiều điểm yếu để tấn công. Chỉ là khi ấy Trưởng công chúa không

cần bắt lấy điểm yếu của Phạm Nhàn nữa. Còn bây giờ Hoàng đế muốn siết chặt

Phạm Nhàn trong tay cũng không phải việc khó.

Nghe câu nói lạnh lẽo đó, Phạm Nhàn đứng thẳng người, dùng thái độ chưa

từng có trước mặt Hoàng đế, trực tiếp nói: “Những năm qua, bệ hạ đối đãi thần

rất tốt, trong lòng thần biết rõ...”

Hôm nay trong thư phòng, hai cha con không diễn kịch, mà nói những điều

muốn nói nhất, đặc biệt là Phạm Nhàn, lần đầu kiên định đứng thẳng người, từ

từ kể lại quan hệ giữa y và Hoàng đế trong những năm qua, tới chỗ thành tâm,

cả lò sưởi trong phòng cũng dường như cảm thán, khói hương quằn quại, như

không đành chứng kiến sự chia cắt của hai cha con.

Chỉ có Phạm Nhàn mới biết những điều tốt đẹp Khánh Đế dành cho mình.

Nếu người đứng trước mặt Khánh Đế nói những điều này là Thái tử, Nhị hoàng

tử hay đứa con trai khác trong Lý gia, chắc đã chết từ lâu. Nhưng Phạm Nhàn

vẫn sống, có lẽ Khánh Đế vốn vô tình, đối xử tốt với Phạm Nhàn cũng không

hẳn là thâm tình, nhưng so với những người khác, tình cảm dành cho Phạm

Nhàn là nhiều nhất.

Nghe Phạm Nhàn bình tĩnh kể lại, Hoàng đế cũng dần ngồi thẳng rồi mệt

mỏi vẫy tay nói: "Trẫm không giết ngươi, không phải không đành. "

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play