๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xét trên góc độ khác, điều này cũng cho thấy, dù không còn chức quan,

người Khánh Quốc vẫn cho rằng Phạm Nhàn sẽ gây tổn hại đáng kể nếu y thật

sự liều lĩnh. Chỉ mất chín ngày, cuộc chiến lạnh giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn

đã kết thúc, thật đáng mừng.

Theo Hồ Đại học sĩ, hai cha con không có vấn đề gì không thể giải quyết,

chỉ là cảm xúc dữ dội khiến họ ngoan cố, không ai chịu nhường ai. Hôm nay

Hoàng đế đã bước đi trước, tỏ ý nhún nhường, Phạm Nhàn cũng nên đáp lại

bằng thiện ý.

Trong không khí lạnh lẽo, Phạm Nhàn im lặng bước theo sau Diêu thái

giám. Dù đã là thủ lĩnh thái giám, Diêu công công giữ thái độ khiêm tốn trước

mặt y, nhưng Phạm Nhàn không có ý định trò chuyện.

Giáo viên Thái Học? Tuy giờ trên người Phạm Nhàn đã trống trơn, chức

tước duy nhất còn lại là cái này, nhưng nghe vẫn thấy khó chịu. Trong tiếng gọi

vang, Phạm Nhàn đến Ngự Thư phòng, hơi bất ngờ khi thấy Hồng Trúc đứng

chờ ngoài cửa. Phạm Nhàn gật đầu, Hồng Trúc cúi chào thật sâu, ánh mắt hai

người trao đổi điều gì không ai hay.

Bước vào phòng, thấy muội muội, tâm trạng Phạm Nhàn dịu lại. Sau đó

quay sang nam nhân trên long sàng, cúi chào thật sâu nhưng vẫn cứng đầu

không nói lời nào.

o O o

Ngày ấy, Phạm Nhàn một mình một ngựa trở về kinh đô, cho đến khi rời

khỏi pháp trường với thi thể Trần Bình Bình trong tay, y cũng không hề liếc mắt

nhìn nam nhân trên hoàng thành kia. Tính ra, đã mấy tháng Hoàng đế và y chưa

gặp nhau.

Hoàng đế bệ hạ im lặng nhìn Phạm Nhàn, không hề bất ngờ trước cảm xúc

hiện lên trên khuôn mặt y. Dù không cho phép các thần tử thể hiện bất kỳ cảm

xúc nào trái ngược trước mặt mình, nhưng không có nghĩa là ngài không chấp

nhận con trai ruột thịt yêu quý nhất của mình thể hiện tính cách thật hay vẻ

cứng đầu trước mặt ngài.

Bầu không khí im lặng trong Ngự Thư phòng không kéo dài lâu. Phạm

Nhược Nhược nhẹ nhàng cúi đầu với Hoàng đế rồi mỉm cười với huynh trưởng,

sau đó rời khỏi phòng để lại không gian yên tĩnh cho đôi quân thần. Hôm nay cô

ở lại chỉ để Phạm Nhàn an tâm. Giờ mục đích đạt được, tất nhiên cô phải lui ra,

để hai người có thể nói chuyện riêng tư.

"Trẫm vẫn luôn suy nghĩ, tại sao trẫm lại khoan dung với ngươi như thế."

Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn, chậm rãi nói, "Chắc chắn không phải vì những công

trạng ngươi từng lập cho Đại Khánh. Cho đến hôm qua, trẫm mới hiểu rõ."

Hoàng đế bình tĩnh nhìn hắn: "Trẫm nghĩ, chúng ta không cần nhiều lời vô

bổ. Đây là một số hồ sơ, ngươi có thể xem qua."

Trong câu chuyện này, Khánh Đế và Phạm Nhàn từng vô số lần thể hiện

diễn xuất thượng hạng, nhưng hôm nay trong Ngự Thư phòng, Khánh Đế không

giả bộ gì cả, chỉ nói thẳng ra những lời đó.

Lời nói tuy đơn giản, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ ý nghĩa ẩn sau. Y biết trên

bàn kia chỉ là bằng chứng Trần Bình Bình từng âm mưu sát hại mình, như vụ

Huyền Không miếu, như vụ sơn cốc, tất cả liên quan đến chuyện tách bạch

trong quá khứ.

Theo kế hoạch của ông lão đã khuất, lúc này Phạm Nhàn phải thể hiện vẻ

kinh ngạc, đau buồn rồi quay trở lại bên Hoàng đế. Nhưng không hiểu sao, nhìn

thấy vẻ tự tin, bình thản của Hoàng đế, cơn giận dữ trào dâng khiến y đau đớn,

không muốn diễn tiếp.

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con người quen thuộc nhất lại xa

lạ nhất, rất lâu không cử động.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hít một hơi thật sâu, dù chưa đến cuối thu, trong thư phòng thâm cung, lò

sưởi tối màu đã bắt đầu tỏa hơi ấm, không khí hơi khô, từ mũi miệng thấm vào

phổi, khiến ngực hơi nhói đau. Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt Hoàng đế bệ hạ

trước mặt, chợt nhớ tới biết bao chuyện, biết bao người.

Trận phong ba trong Khánh Quốc bắt đầu từ mấy chục năm trước, bụi bặm

dần lắng xuống, nhưng vẫn còn cặp phụ tử ở ngay tâm bão.

Thái độ của Phạm Nhàn đối với Hoàng đế rất khó nắm bắt, thậm chí ngay cả

chính y cũng không thể giải thích rõ ràng. Từ Đạm Châu đến kinh đô, thoáng

qua Khánh Miếu, lần đầu gặp ở quán trà bên Thái Bình biệt viện rồi biết được

bức họa trong cung, thực ra Phạm Nhàn đoán ra thân thế thật sớm hơn bất cứ ai.

Dù là Phạm Thận kiếp trước hay Phạm Nhàn kiếp này đều là kẻ không cha

không mẹ, nhưng rơi vào Khánh Quốc, có thêm mẹ là Diệp Khinh Mi, sau này

mới hay còn có cha. Nhưng máu mủ ruột thịt không đủ để Phạm Nhàn khi đó

coi Hoàng đế là thân phụ.

Khi ấy Phạm Nhàn cứ mãi diễn kịch, diễn hay lắm, vì không ai biết y có

một linh hồn hoàn toàn khác. Vì thế, y đánh lừa được bất cứ ai, kể cả Hoàng đế.

Thời gian trôi qua, Phạm Nhàn dần nghi ngờ vụ án xưa ở Thái Bình biệt

viện, đề phòng và sợ hãi trước Hoàng đế, nên càng diễn cẩn trọng và tinh tế

hơn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play