๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đó là điều đơn giản, trong hoàn cảnh này Phạm Nhàn phải huy động mọi

thế lực để giữ vững sự độc lập trước uy quyền của Hoàng đế bệ hạ. Nhưng

Hoàng đế chẳng buồn để ý nội dung cụ thể những thông tin đó, vì trước mắt

ngài, dù Phạm Nhàn có nhảy múa thế nào thì chung quy vẫn là ngọn núi trên

giang sơn này.

Và giang sơn vạn dặm này vốn nằm trong lòng bàn tay Khánh Đế.

o O o

Hơn nữa, Hoàng đế bệ hạ rất tò mò không biết đứa con mà ngài yêu quý

nhất bị giam cầm trong kinh đô, rốt cuộc sẽ làm được chuyện gì. Nếu đối mặt

với Diệp Khinh Mi khi xưa, vì dân chúng trên giang sơn này, vì sự tồn tại của

Khánh Quốc, vì bao ý nguyện của bao người, có lẽ Diệp Khinh Mi chỉ biết lặng

lẽ rời đi, không còn tồn tại trên đất Khánh Quốc. Vậy con trai của ngài và Diệp

Khinh Mi sẽ lựa chọn thế nào? Đó là điều Hoàng đế bệ hạ cực kỳ hứng thú.

Đây là thú vui độc ác của người tự tin tuyệt đối, bình thản đứng nhìn thế hệ

sau vật lộn? Thực ra cho đến nay Hoàng đế bệ hạ cũng chưa hề nghĩ tới việc

đẩy Phạm Nhàn xuống vực sâu, bởi trong mắt ngài, đứa con này chỉ đang hiểu

lầm mình.

Hoàng đế bệ hạ chỉ không muốn giải thích, không thèm giải thích. Đây là

quá trình tự vấn, ngài ngồi oai vệ trong cung chờ Phạm Nhàn vào cung giải

thích, van xin tha thứ rồi đến lúc đó Hoàng đế bệ hạ mới ôn tồn nói với Phạm

Nhàn rằng lão chó mực đã chết kia không hề yêu thương ngươi như ngươi

tưởng, lão ta chỉ muốn tiêu diệt hoàng tộc Lý gia, thậm chí còn từng ra tay giết

ngươi. Mặc dù ngươi họ Phạm, nhưng thực chất là vẫn là họ Lý.

Nói thì là như vậy? Nhưng làm thế nào để giải thích việc của Diệp Khinh

Mi? Có lẽ Hoàng đế bệ hạ không hề muốn nhắc tới khía cạnh đó.

"Trẫm muốn ra ngoài một chút." Hoàng đế bệ hạ nói, dù giọng điều bình

thản, nhưng rõ ràng là nhờ lời của Hồ Đại học sĩ lúc trước, Hoàng đế bệ hạ có

phần nắm chắc cách xử lý Phạm Nhàn, nên tâm trạng ngài khá nhẹ nhõm, mới

muốn ra ngoài vào lúc đêm khuya thế này.

Trong Ngự Thư phòng chỉ có hai người, lời này của Hoàng đế bệ hạ tất

nhiên là nói với Phạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược giật mình, đứng dậy

lấy áo choàng mỏng màu đen viền vàng, cẩn thận đắp lên người Hoàng đế bệ hạ

rồi nâng cánh tay phải của ngài, chậm rãi đi tới cánh cửa gỗ Ngự Thư phòng.

Cửa gỗ mở ra, đã có hơn mười thái giám, cung nữ chờ sẵn bên ngoài, Diêu

thái giám cúi mình, đẩy chiếc xe lăn chờ sẵn. Từ lúc Hoàng đế bệ hạ lên tiếng

cho đến khi bọn hạ nhân bên ngoài chuẩn bị xong mọi thứ chỉ mất thời gian rất

ngắn, phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

Nhưng Hoàng đế bệ hạ nhìn chiếc xe lăn bên ngoài cửa, khuôn mặt không

hề tán thưởng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Diêu thái giám, không thèm đoái hoài tới

bọn hạ nhân, dưới bàn tay nâng đỡ của Phạm Nhược Nhược, bước về phía

hoàng cung trong đêm khuya.

Bị Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt liếc mắt, Diêu thái giám toát mồ hôi lạnh. Đã

tám ngày trôi qua, thực ra không nhiều người biết trong đã Ngự Thư phòng hôm

đó cuộc chiến quân thần khiến Hoàng đế bệ hạ bị thương nặng, tuy không nguy

hiểm tính mạng trong thời gian ngắn nhưng thân thể ngài vẫn chịu tổn thương

nặng nề. Lại thêm lời nói của Trần Bình Bình hôm đó khiến tâm trạng Hoàng đế

bệ hạ dường như cũng không tốt lắm.

Vì thế Diêu thái giám mới chuẩn bị chiếc xe lăn, nhưng không ngờ Hoàng

đế bệ hạ lại cực kỳ không hài lòng. Lão lập tức hiểu ra, cho dù không muốn

thần tử biết thực trạng sức khỏe hay vì chiếc xe lăn khiến Hoàng đế bệ hạ nhớ

tới vị lão Viện trưởng kia mà tức giận đau khổ, hôm nay mình đều phạm phải

sai lầm rất lớn.

Loại sai lầm này không thể phạm phải, cũng may Hoàng đế bệ hạ là một chủ

nhân rộng lượng đối với những nô tài thân thiết, không dễ gì giận lây sang

người khác, Diêu thái giám mới không cần lo cho tính mạng của mình.

Lão lau mồ hôi lạnh trên trán, dẫn theo một nhóm cung nữ thái giám, yên

lặng lần bước theo phía sau, nhìn tiểu thư Phạm gia phía trước nâng đỡ nhẹ

nhàng Hoàng đế bệ hạ bước tới, không ai dám tiến lại gần.

o O o

Ánh đèn treo trong hành lang hoàng cung không sáng lắm, chỉ đủ để roi rọi

con đường đá phía dưới. Thường khi trời về khuya, các vị quý nhân đều lui vào

trong cung, chỉ có những cung nữ thái giám làm việc còn đi lại trên những hành

lang yên tĩnh ấy. Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi trên người Hoàng đế bệ hạ và Phạm

Nhược Nhược, kéo theo cái bóng dài ngắn khác nhau, khiến các cung nữ thái

giám gặp phải vội vã quỳ xuống hai bên đường.

Đúng như Diêu thái giám đoán trước, nỗi bất mãn của Hoàng đế bệ hạ ban

nãy là vì chiếc xe lăn ở cửa Ngự Thư phòng. Chỉ cần nhìn thấy chiếc xe lăn, tự

nhiên Hoàng đế bệ hạ nhớ tới lão chó mực ngồi trên đó, kẻ thường đi bên cạnh

ngài dưới ánh đèn yên ắng của đêm khuya, bàn luận đại sự thiên hạ như tâm sự

bình thường, mưu tính triều đình, lập ra kế hoạch, tính toán số người chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play