๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Bình Bình cười buồn bã, thương cảm nhìn Hoàng đế: "Mượn cớ là

mượn cớ thôi, có lẽ năm đó bệ hạ nghĩ như vậy. Nhưng nay Phạm Nhàn cũng đã

luyện, nếu không nhờ Hải Đường, chắc hắn cũng rơi vào cửa ải địa ngục kia

rồi."

"Tâm pháp Thiên Nhất đạo, cô ấy vốn đã nắm trong tay." Hoàng đế chậm rãi

nhắm mắt lại.

"Nhưng liệu có thể mãi mãi dừng ở cảnh giới cửu phẩm?" Trần Bình Bình

nói với vẻ mỉa mai: "Bệ hạ có bằng lòng không?"

Không đợi Hoàng đế trả lời, ông vén tay áo, thở dài: "Việc đã qua, đành thôi

không nhắc lại. Bệ hạ đã nghi ngờ cô ấy, tất nhiên cũng có thể nghi ngờ tất cả

mọi người. Chỉ có điều... nghi ngờ như vậy thật quá buồn cười."

Vì nó là chuyện buồn cười nên Trần Bình Bình cười ha hả, cười ngửa tới

ngửa lui trên chiếc xe lăn màu đen, nước mắt đục ngầu cũng suýt trào ra từ hốc

mắt già nua của ông.

"Trẫm chỉ muốn cho lão chó mực nhà ngươi biết được trước lúc chết, những

gì ngươi nhớ tới chỉ là một ảo ảnh mơ hồ mà thôi ." Hoàng đế mở mắt, thoát

khỏi ký ức, lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình: "Ngươi là con chó của trẫm, lại thay

người khác tra hỏi trẫm. Trẫm muốn ngươi biết, nữ chủ nhân mà ngươi trung

thành bảo vệ cũng chẳng phải tiên nữ không dính một hạt bụi."

Trần Bình Bình ngưng cười, vai hơi trầm xuống, im lặng một lúc rồi đáp:

"Lão nô không phải thánh nhân vị quốc vong thân, cũng không đủ tư cách làm

thánh nhân. Trước đây chỉ trích bệ hạ không phải vì thiên hạ, cũng không vì

lòng thương xót chúng sinh, chỉ vì đó là di nguyện của cô ấy... Phải, bệ hạ, hôm

nay gặp lại không phải vì muôn dân thiên hạ mà chỉ vì thù riêng mà thôi."

Ông ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Hoàng đế: "Ngươi giết cô ấy, ta sẽ báo

thù cho cô ấy, đây là thù riêng chứ không phải đại nghĩa gì cả. Đơn giản chỉ là

chuyện tư thù, không cần gán cho ý nghĩa gì khác. Ta chẳng cần quan tâm cô ấy

là ai, dù là tiên nữ hay tiểu yêu nữ cũng có gì liên quan? "

"Cô ấy tên là Diệp Khinh Mi, thế là đủ." Trần Bình Bình nhìn Hoàng đế nói

nhỏ.

Hoàng đế nhìn lão chiến hữu trên xe lăn, lâu lắm mới thở dài, trên mặt nở nụ

cười, nhưng nụ cười ấy mang ý nghĩa sâu xa hơn, trong mắt ngài, lão chó mực

kia đã chết.

"Đây là cảm xúc méo mó, hỗn loạn." Hoàng đế lạnh lùng nói: "Giám sát

quân vương một nước, một thái giám cứ mãi nhớ đến một nữ nhân, hóa ra

ngươi đã điên từ lâu rồi."

"Đương nhiên, trẫm phải thừa nhận bị ngươi lừa gạt nhiều năm... Giám Sát

viện trong tay ngươi thật khó giải quyết. Giám Sát viện ngày nay chỉ biết có

Trần Bình Bình chứ không biết có Hoàng đế. Đó là sự khoan dung của trẫm

nhưng cũng là năng lực của ngươi. Nhưng trẫm không hiểu tại sao ngươi lại

dám cầm dao báo thù trẫm, ngươi có năng lực gì?"

Hoàng đế liếc nhìn Trần Bình Bình với vẻ khinh khỉnh, cầm lên chén trà

lạnh bên cạnh mà lâu ngày không đụng tới, nhấp một ngụm.

Trần Bình Bình cũng lấy chén trà còn ấm, thoa ẩm đôi môi khô nứt của

mình, lát sau mới lên tiếng: "Nói vậy, chắc bây giờ Ngôn băng Vân đang dọn

dẹp Giám Sát viện thay bệ hạ."

Ánh mắt Hoàng đế nhìn vào nước trà vàng rực trong chén, hơi cứng lại rồi

khôi phục bình thường.

"Nếu ta đã quay về một mình, tất nhiên không muốn Khánh Quốc rơi vào

hỗn loạn vì sự trả thù của lão nô." Trần Bình Bình nói: "Vì vậy ta cũng không

để ý việc làm của Ngôn Băng Vân."

"Tự nguyện chịu chết chỉ để mắng trẫm vài câu sao thôi?" Khóe môi Hoàng

đế nở nụ cười khó đoán.

"Bệ hạ hiểu ta nên mới nói chuyện phiếm lâu như vậy với kẻ đã chết chắc."

Trần Bình Bình mỉm cười: "Bởi vì bệ hạ cũng không biết thủ đoạn sau cùng của

ta, nên phải nói cho tới khi ta nói hết những gì muốn nói."

"Giờ đã nói xong, trẫm muốn xem ngươi còn giấu gì chưa lộ ra." Hoàng đế

cười ôn hòa, đã thoát khỏi dao động tâm trí và quá khứ, trở bộ Lại dáng oai

phong của đế vương.

Trần Bình Bình không đáp, chỉ nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt sâu xa, đột

ngột hỏi: "Hai mươi năm qua, ta đã làm những chuyện đó, chẳng lẽ bệ hạ vẫn

chưa hiểu?"

Ngón tay Hoàng đế chậm rãi quay chiếc chén, ánh mắt hướng xuống nền

nhà. Chỗ chiếc xe lăn màu đen có vài cuộn sách, ghi lại những năm qua Trần

Bình Bình đã lần lượt đuổi hết người thân của Hoàng đế về phía đối lập với

ngài.

"Ngọn lửa trên đường Xuân Hồi do trong viện làm, tên thái y là lão nô sai

người giết, diệt quốc thân cũng vậy. Còn thuốc của Thái tử là Phí Giới tự tay

pha chế. Phí Giới giờ đã rời đại lục, cho dù bệ hạ muốn trị tội cũng vô dụng."

Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn Hoàng đế, nói từng câu một: "Chuyện Thái tử tư

thông với Trưởng công chúa, ta đứng bên cạnh để mặc, góp sức ít nhiều, nhưng

lại cố hết sức để bệ hạ biết."

Ngón tay Hoàng đế trên chén trà dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play