๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Cô ấy nói thái giám trong cung đáng thương lại đáng trách." Khánh Đế liếc

nhìn Trần Bình Bình lạnh lùng: "Vậy nên trẫm bãi bỏ tục phái thái giám đến các

vương phủ, quốc công phủ, giải tán một nửa thái giám trong cung, nghiêm cấm

thái giám can thiệp triều chính."

"Cô ấy nói quốc gia không buôn không giàu, nên trẫm hết sức ủng hộ

thương nhân, cử Tiết Thanh thường trú tại Giang Nam, đảm bảo triều đình

không can thiệp vào việc buôn bán dân gian."

"Cô ấy nói quốc gia không nông không ổn, nên trẫm tích cực phát triển thủy

lợi, thành lập nha môn Tổng đốc Hà Vận sửa sang đê điều trên Đại Giang."

"Cô ấy muốn báo chí, trẫm bèn làm báo."

"Cô ấy họa tiết bên lề, trẫm bèn sai người vẽ hoa văn tinh xảo."

Hoàng đế càng nói càng nhanh, đôi mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng

dường như có phần xúc động, nhìn Trần Bình Bình la lớn: “Cô ấy muốn gì,

trẫm cũng làm nấy. Ngươi, hay là các ngươi dựa vào đâu mà dám chỉ trích

trẫm!"

Trần Bình Bình nở nụ cười, cười rất nhanh, rất kỳ lạ. Ông nhìn Hoàng đế

nói nhỏ: “Đoạn này nói rất thuần thục, chắc hẳn ngoài bờ biển Đạm Châu, bệ hạ

thường tự nói chuyện với bức họa trong thư phòng kia. Đó là cách để an ủi linh

hồn cô ấy nơi phương trời xa xôi hay xua tan sương mù trong lòng bệ hạ?"

Sắc mặt Khánh Đế hơi thay đổi, nhưng Trần Bình Bình ngồi thẳng dậy, nhìn

ông nói từng chữ một:

“Thực hiện chính sách mới không phải chỉ đổi niên hiệu hai lần là xong! Cải

chế cũng chẳng phải đổi bộ Binh thành Lão Quân bộ rồi lại đổi thành Khu Mật

viện đã gọi là cải chế. Bệ hạ còn nhớ Thái Học ban đầu gọi là gì không? Còn

nhớ từng có cơ quan gọi là Giáo Dục viện? Đồng Văn các? Cái gì là Chuyển Ti

sở? Cái gì là Đề Vận ti?"

"Chính sách mới không phải tên mới, nó là chính sách mới!" Giọng Trần

Bình Bình như roi da quất thẳng vào mặt Hoàng đế: "Cải chế không phải đổi tên

là cải chế, cái gì gọi là chính sách mới! Để quan lại dân chúng không biết cơ

quan gọi thế nào là chính sách mới ư? Bệ hạ là đang lừa gạt thiên hạ hay tự lừa

dối chính mình?"

"Đô Sát viện nghe ngóng trong triều chính? Cuối cùng nó không trở thành

một đống bùn nhão trong tay Tín Dương công chúa hay sao? Cho phép họ vô

tội khi bàn luận thì đã sao? Mùa thu năm thứ năm Khánh Lịch, các Ngự sử từ

Tả đô Ngự sử trở xuống, những vị mặc áo màu đỏ tía kia, vì Phạm Nhàn mà bị

đánh đình trượng. Đó là theo chỉ dụ của ai?"

"Không cần nhắc tới hệ thống chuyển thư! Đó hoàn toàn là trò cười, gửi một

lá thư phải một hai lượng bạc, ngoài con cháu quan lại, ai gửi nổi? Ngoài việc

nuôi một đám quan lại lười biếng ở trạm dịch, hệ thống chuyển thư có ích lợi

gì?"

"Nghiêm cấm thái giám can thiệp triều chính? Hồng Tứ Dương kia là thứ

quái vật gì? Thích khách vào cung liên lụy tới quốc sự, mà lão ta với tư cách

tổng quản thái giám lại có quyền chủ trì điều tra. Được rồi, cho dù lão ta có địa

vị đặc thù, ta hỏi bệ hạ, khi Diêu thái giám ra ngoài, bao nhiêu quan lại nhị

phẩm phải cúi đầu nhường đường, đó là thế nào?"

"Triều đình hết sức bảo trợ thương nhân? Triều đình không can thiệp vào

buôn bán dân gian?" Giọng Trần Bình Bình càng lúc càng sắc lạnh, khinh bỉ

nói: "Sao trong Minh gia lại có nhiều cổ phần danh nghĩa của đám người quyền

quý? Nếu bệ hạ không can thiệp vào buôn bán dân gian, vậy Phạm Nhàn tới

Giang Nam làm gì? Thương nhân... hiện nay chỉ là bầy dê béo mà triều đình

nuôi dưỡng mà thôi."

"Phát triển thủy lợi, bảo đảm việc canh tác?" Trần Bình Bình cười khẩy:

"Nha môn Tổng đốc Hà Vận chính là nha môn tham nhũng nhất thiên hạ. Ta đã

muốn trừng trị từ lâu, nhưng bệ hạ nhà ngươi có tâm thuật đế vương, biết trong

đó liên quan tới nửa số quan viên trong thiên hạ. Ngươi không muốn làm dao

động triều chính nên chỉ để mặc cho nó thối nát. Kết quả thế nào? Đê Đại Giang

vỡ, bao nhiêu người chết như rạ? Mùa đông năm thứ sáu, bảy Khánh Lịch lại có

bao nhiêu người chết rét? Cho dù phu thê Phạm Nhàn đổ bao nhiêu bạc vào đó

thì vẫn chỉ có thể duy trì mà thôi."

"Còn có tờ báo vô dụng, họa tiết bên lề kia." Khóe mắt Trần Bình Bình

nhướng lên, nhìn Khánh Đế đầy chế giễu: "Báo chí mà cô ấy muốn là thứ mở

mang trí tuệ, chứ không phải thứ cứt chó vô dụng của cung đình. Không nên chỉ

đăng tải chuyện của lão chó mực này, mà cần có thêm nội dung khác nữa. Bệ hạ

nghĩ ta nói có đúng không?"

Sắc mặt Hoàng đế ngày càng tái nhợt, gần như thành trong suốt, hoàn toàn

không nghe thấy câu nói cuối cùng của Trần Bình Bình.

"Có lẽ bệ hạ có thể thuyết phục được Phạm Nhàn, thuyết phục được chính

mình rằng bệ hạ đang cố gắng thực hiện những điều hứa hẹn ngày xưa ở Đạm

Châu.” Trần Bình Bình nhìn Hoàng đế bệ hạ đầy cay nghiệt: “Nhưng bệ hạ nhà

ngươi không thể thuyết phục được cô ấy ở trong tranh, bởi bây giờ cô ấy đã

không thể lên tiếng. Còn ta, bệ hạ nhà ngươi cũng không thể thuyết phục được,

vì thần vẫn còn có thể lên tiếng được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play