๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Là cơn giận không thể kiềm chế, là đau khổ vì bị người mình tin tưởng lừa

dối, hay là một thứ nhục nhã chưa từng có? Lão chó già đó đã giấu giếm ta hàng

chục năm!

Càng tức giận càng bình tĩnh, Khánh Đế không còn phẫn nộ như mấy ngày

trước. Gương mặt và ánh mắt ngài lạnh băng, phẳng lặng như hai hồ nước đá,

lạnh thấu xương, yên tĩnh tuyệt đối, không phải như giếng cổ mà như nước sắp

đóng băng. Cảm giác lạnh lẽo đó lan tỏa khắp Ngự Thư phòng, khiến mọi người

bên ngoài rùng mình sợ hãi.

Tiếng động quen thuộc vọng lại từ xa - tiếng xe lăn trên phiến đá hoàng

cung. Bánh xe đặc chế cọ xát vào khe hở giữa các phiến đá, khoảng cách giữa

các phiến đá và quãng đường một vòng xe lăn là cố định, nên âm thanh và nhịp

điệu của xe lăn cũng rất nhất quán.

Trong hàng chục năm qua, âm thanh đều đều đó vang lên không biết bao

nhiêu lần trong hoàng cung yên tĩnh, mỗi khi Khánh Đế có việc cần làm, hoặc

chỉ đơn giản là muốn nói chuyện, tiếng xe lăn lại từ ngoài cung vọng vào tận

Ngự Thư phòng.

Những năm gần đây, tiếng xe lăn ít vang lên hơn, lão chó già trốn trong Trần

Viên hưởng thụ, bỏ mặc ta một mình trong cung lạnh lẽo. Nhưng cách đây ba

năm, khi xử lý Vân Duệ và ba lão quái vật, xe lăn vẫn tiến vào cung hai lần...

Khánh Đế vẻ mặt hờ hững, thoáng nhớ lại biết bao kỷ niệm. Sau đó ngài chậm

rãi ngẩng đầu lên.

Khi ánh mắt đăm chiêu, lạnh lùng của ngài dừng lại trên cánh cửa gỗ đóng

kín của Ngự Thư phòng, tiếng xe lăn cọ sát đá cũng dừng ngay bên ngoài.

Ánh mắt Hoàng đế chợt trở nên phức tạp.

Giọng run rẩy của Diêu thái giám vang lên từ bên ngoài Ngự Thư phòng,

không phải lão cố ý dùng giọng sợ hãi để thể hiện sự tôn trọng với vị trên xe lăn

kia, mà chỉ vì lúc này trong ngoài Ngự Thư phòng, hàn ý từ tâm cảnh Đại tông

sư của Khánh Đế hết sức tự nhiên lan toả đã kiểm soát được phần lớn tâm thần

mọi người.

Cánh cửa Ngự Thư phòng mở ra, vài tên thái giám cẩn thận, run rẩy nâng

chiếc xe màu lăn đen vào rồi dưới sự hướng dẫn của Diêu thái giám, vội vã rời

đi. Đám thái giám nội cung này đi cách xa Ngự Thư phòng, thậm chí men theo

hành lang bao quanh vườn đá, thẳng đến Thái Cực điện.

Diêu thái giám lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn Diệp tướng quân và Hạ Đại

học sĩ đang đợi bên ngoài, không nói năng gì, không ra dấu hiệu gì. Diệp Trọng

sắc mặt nghiêm trọng, chỉ thở dài trong lòng. Những nhân vật hàng đầu Khánh

Quốc này sau khi hộ tống chiếc xe đen vào Ngự Thư phòng đều tự giác lui xa,

vì họ biết, dưới hàn ý của Hoàng đế bệ hạ, mỗi câu nói giữa ngài và vị trên xe

lăn đều không muốn ai nghe lén.

Trần lão Viện trưởng trở về rất bình an, ôn hòa. Mặc dù hơi bất ngờ với cách

giải quyết nhẹ nhàng này, họ biết ông không phải nhân vật đơn giản. Nhưng kể

cả Diêu thái giám và Diệp tướng quân, ai cũng không lo lắng chuyện gì sẽ xảy

ra trong Ngự Thư phòng.

Hoàng đế bệ hạ là bậc Đại tông sư, từ sau Đại Đông sơn, trên đời không ai

có thể làm hại ngài được nữa.

o O o

Cánh cửa Ngự Thư phòng đóng kín, cách ly tất cả không khí, âm thanh, ánh

sáng, khí tức bên ngoài, bao gồm cả cái se lạnh của mùa thu. Chỉ còn Hoàng đế

ngồi thẳng trên long sàng và Trần Bình Bình ngồi thoải mái trên xe lăn.

Hai bên quân thần ẩn mình trong tiểu lâu, cách ly mưa gió của Khánh Quốc

bên ngoài, bởi vì cơn mưa gió mấy chục năm qua của Khánh Quốc, vốn do hai

người họ gây nên.

Khánh Đế im lặng nhìn lão già trên xe lăn, không biết bao lâu sau, đến khi

những nếp nhăn trên mặt Trần Bình Bình cũng giống như hoa trên vách Huyền

Không miếu, mới lạnh lùng nói: "Hạ Tông Vĩ bí mật điều tra Cao Đạt, muốn

đối phó Phạm Nhàn, trẫm đã sớm hay tin, đã phái ba người trong nội cung đi

theo. Mấy ngày trước khi ngươi đi qua Đạt Châu, chắc Hà Thất Can cũng ở đó,

có gặp không?"

Nếu lúc này có người bên ngoài, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Hoàng đế

bệ hạ đã huy động nhiều nhân vật, toàn bộ các nha môn then chốt trong kinh đô

sẵn sàng ứng phó, vị công tử lạnh lùng trong Giám Sát viện cũng bắt đầu thừa

lệnh trấn áp nội bộ để đón Trần lão Viện trưởng từ Đạt Châu về. Ai cũng biết

giữa hai bên không còn gì cứu vãn, nhưng câu đầu tiên Hoàng đế bệ hạ nói với

Trần Bình Bình lại là một cái tên rất không đáng chú ý.

Nhưng Trần Bình Bình không hề bất ngờ, ông hiểu quá rõ Hoàng đế bệ hạ

của mình. Ông khẽ cười, giọng khàn khàn nói: "Lúc ta được phái đến Thành

Vương phủ, Hà Thất Can còn trẻ, chỉ gặp một lần ngoài Đạt Châu thành, chắc

hắn không nhớ ta đâu."

"Cũng không lạ, cái tên Trần Ngũ Thường đã biến mất khỏi hoàng cung từ

lâu." Hoàng đế gật gù, phất tay áo, một chén trà rời khỏi bàn bay đến trước mặt

Trần Bình Bình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play