๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vị tiểu đội trưởng dẫn dầu giơ cao thánh chỉ màu vàng.

Tiếng vó ngựa vang lên, phá vỡ yên tĩnh ngoài Đạt Châu thành. Tất cả

xuống ngựa, cúi chào Trần Bình Bình trên xe lăn. Tiểu đội trưởng run run đọc

thánh ý.

Thánh ý không liên quan gì đến Trần Bình Bình đang về hưu, chỉ nhắm vào

Cao Đạt, lệnh cho quan lại bộ Hình nhanh chóng bắt hắn về kinh xét xử. Ai cản

trở sẽ bị xử tội mưu phản.

Đọc xong, không gian yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt trên cỏ.

Mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía ông già trên xe lăn. Dù là kẻ ngu cũng

thấy có vấn đề, vừa rồi Giám Sát viện còn nói không có thánh chỉ, giờ đây thánh

chỉ xuất hiện ở Đạt Châu.

Tri châu Đạt Châu vô thức lùi ra ngoài. Ai nấy đều lùi lại một bước, nhận ra

đây là ván cờ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng. Họ không có tư cách can

dự, thậm chí cả nhìn cũng không được.

Tiểu đội trưởng run rẩy đọc xong, cất thánh chỉ vào ngực rồi quỳ gối trước

xe lăn hạ giọng thưa bẩm: "Mạt tướng là Phó tướng quân phòng vệ kinh đô

Chính Hùng, phụng lệnh đại tướng Sử Phi, đến trợ giúp cung đình và bộ Hình

bắt khâm phạm, kính xin lão Viện trưởng nhường đường."

Sắc mặt Trần Bình Bình tái nhợt, ông biết cuối cùng cảnh tượng này cũng

tới, bệ hạ vẫn chưa phá hủy con đường cuối cùng. Có điều đó là vì bệ hạ đã sớm

biết chắc chắn mình sẽ phá hỏng con đường cuối cùng này.

Vẫn là câu nói cũ, việc này khởi đầu từ Cao Đạt, nhưng lại không liên quan

gì đến Cao Đạt, chỉ là giữa ông và Hoàng đế có những câu hỏi với nhau mà

thôi.

o O o

Ở phía xa trên núi, mọi thứ yên bình, tất cả ngựa đều ngậm viên thuốc.

Những con chiến mã của Khánh Quốc được huấn luyện rất tốt, ngay cả tiếng

chân đạp đất cũng không phát ra một tiếng động. Hàng ngàn kỵ binh tinh nhuệ

thuộc quân phòng vệ kinh đô đợi trong sơn cốc núi này, chờ mệnh lệnh tối hậu

phát động tấn công. Hàng ngàn áo giáp sắt lao về phía ba mươi cỗ xe ngựa đen

trên đường lớn. Có lẽ không phải là nhiệm vụ chiến đấu quá khó khăn nhưng dù

là Đại tướng Sử Phi cầm đầu, hay là những giáo quan và binh lính quân phòng

vệ kinh đô đã biết tình hình phía sau đều cảm thấy đây có lẽ là trận chiến khó

khăn nhất trong cuộc đời mình.

Sử Phi im lặng ngồi trên lưng ngựa, hạ ống nhòm một mắt trong tay cũng hạ

xuống. Hắn không quên, cả Khánh Quốc chỉ sản xuất được vài ống nhòm như

thế này, và cái trong tay hắn là món quà Tiểu Phạm đại nhân tặng vào dịp năm

mới.

Cuộc đời này Sử Phi trải qua bao trận chiến, thực sự là người thân kinh bách

chiến. Ba năm trước, cuộc nổi loạn ở Đông Sơn Khánh Quốc, chủ tướng Yến

Tiểu Ất dẫn theo vài ngàn thân tín bao vây Đại Đông sơn, toàn bộ doanh trại

Chinh Bắc quân rơi vào hỗn loạn. Mặc dù sau đó cuộc nổi loạn thất bại thảm

hại, nhưng Chinh Bắc quân như rắn mất đầu, rất có thể xảy ra binh biến hoặc

tan rã. Khi ấy, Sử Phi nhận sắc lệnh của Hoàng đế bệ hạ, cưỡi ngựa đơn độc tiến

vào doanh trại, chỉ với một tờ thánh chỉ đã khuất phục được hàng vạn quân sĩ.

Chính nhờ công lao lớn này, hắn trở thành thống lĩnh quân phòng vệ quân kinh

đô ngày nay.

Một người có thể khuất phục hàng chục vạn người, nhưng hôm nay hàng

ngàn người đi đối đầu với một ông lão ngồi trên xe lăn, không thể di chuyển,

trong lòng Sử Phi vẫn cực kỳ lo lắng.

Đội tuyên chỉ đã đi rồi, trong lòng Sử Phi cầu nguyện Trần lão Viện trưởng

sẽ lui lại trước thánh chỉ, nhưng không hiểu vì sao, hắn biết Trần Bình Bình sẽ

không lùi, dù chỉ một bước.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ Hoàng đế bệ hạ biết Trần Bình Bình

không muốn lùi, nên mới để lại cho Trần Bình Bình một lối thoát.

Hắn không rõ Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng đã có chuyện gì với nhau,

nhưng biết chắc chắn đó là rạn nứt sâu sắc giữa hai người, khiến cho dù Trần

Viện trưởng đã già yếu nhưng hai bên vẫn phải đối mặt tay đôi một trận.

Bên kia, ánh lửa chiếu xuống con đường, dường như chìm trong im lặng,

sau đó dường như Trần Bình Bình lại chậm rãi lắc đầu.

Sử Phi hít một hơi dài, gió lạnh trong sơn cốc lọt vào lá phổi của hắn, khiến

hắn lạnh tới tiếng tái, Hắn chậm rãi hạ mảnh giáp che mặt xuống, trầm giọng

nói: “Chuẩn bị.”

Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị vây quanh Viện

trưởng đã về hưu Trần Bình Bình của Giám Sát viện.

o O o

"Bệ hạ muốn ta quay lại, có những điều muốn hỏi ta." Trần Bình Bình ngồi

trên xe lăn, mỉm cười nói: "Điều này ta đã nghĩ tới từ lâu, chỉ không ngờ phải

đến bây giờ ngài mới đến hỏi ta, cũng không ngờ rằng chỉ là hỏi thăm, mà lại

gây ra nhiều chuyện như vậy."

Ông lắc đầu thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa hiểu rõ ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play