๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lại nói, cái tên Thiên Kim các này, thật dễ khiến người liên tưởng đến thanh

lâu. Phạm Nhàn giả dạng làm thương nhân, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn trên biển

hiệu Thiên Kim các, không nhịn được mỉm cười.

Trong sòng bạc đã sớm náo nhiệt tiếng người. Dù có quạt quạt gió cỡ lớn do

Nội Khố sát xuất, được đám cu lợi ích thao tác liên tục, hỗ trợ lưu thông không

khí, nhưng mùi người hòa lẫn hương phấn, hơi rượu vẫn hơi khó chịu, Phạm

Nhàn không nhịn được bịt mũi lại.

Nhìn quanh bốn phía, y xác định người cần tìm chắc chắn không thể đợi

mình ở tầng một, bèn bước lên tầng hai, không ngờ bị hai người có vẻ là quản

sự chặn lại ở cửa hành lang.

Phạm Nhàn hơi bất ngờ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, không nhịn được

tự cười nhạo bản thân. Với thân phận của mình, đương nhiên trên đời này

không ai dám cản trở, nhưng hôm nay y chỉ là thương nhân bình thường.

Tầng hai Thiên Kim các mới thực sự là nơi đánh bạc lớn. Người đến đây

hoặc giàu có hoặc quyền quý, cho dù đôi khi cãi vã nhưng vẫn trong giới hạn,

nên rất được khen ngợi. Nhưng nơi này cũng có ngưỡng cửa, và vẻ ngoài của

Phạm Nhàn rõ ràng không đủ để vượt qua ngưỡng cửa ấy.

"Vị tiên sinh này nếu có hứng thú, sao không xem chơi dưới lầu trước?" Tuy

ngăn Phạm Nhàn ở cửa hành lang nhưng người quản sự vẫn nói năng lịch sự, có

thể thấy quản sự Thiên Kim các thật không tồi.

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta đến tìm bằng hữu."

Người quản sự hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Không

biết bằng hữumà tiên sinh tìm kiếm họ gì? Nếu có việc gấp, chúng ta có thể

thông báo thay."

"Bạn ta họ Quan."

Nghe đến họ Quan, vẻ mặt người quản sự lập tức thay đổi. Hắn cúi người

thấp xuống, cẩn thận không để khách dưới lầu chú ý, giơ tay ra, rất cung kính

dẫn Phạm Nhàn lên lầu hai, đưa vào một phòng sang trọng rồi thì thầm: "Tiên

sinh chờ một chút."

Phạm Nhàn ngồi trong phòng, không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng bước

chân vội vã từ bên ngoài, một thiếu phụ dung nhan quyến rũ mang theo chút lo

lắng bước vào.

Vị quản sự cũng đi theo thiếu phụ, bẩm báo: "Chính là vị tiên sinh này tìm

một người bạn họ Quan."

"Ra ngoài đi. Ngươi biết phải làm gì." Thiếu phụ cung kính cúi đầu với

Phạm Nhàn rồi nói với vị quản sự kia.

Quản sự vâng dạ, đi ra ngoài. Trong lòng vẫn kinh ngạc, không ngờ trên đời

này lại có nhân vật khiến Quan đại tỷ sợ hãi đến thế. Không biết vị thương nhân

này là ai.

Trong phòng chỉ còn Phạm Nhàn và thiếu phụ. Thiếu phụ lập tức hành lễ,

quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn, cung kính nói: "Quan Vũ Mị, bái kiến Đề ti

đại nhân."

Do thiếu một cánh tay nên Quan Vũ Mị quỳ không vững, giọng run run vì

nỗi sợ hãi trong lòng chưa phai.

Phạm Nhàn nhìn cô ả, thở dài. Cánh tay của ả bị chặt do tay mình, chẳng

trách lại sợ hãi như vậy. Đã gần năm năm kể từ lần đầu xuống Giang Nam, Hạ

Tê Phi đoạt lại Minh gia, và nữ tặc nổi tiếng Giang Nam ngày ấy giờ thừa kế

đội ngũ Giang Nam thủy trại.

Có Minh gia hậu thuẫn và Giám Sát viện giúp đỡ, Quan Vũ Mị dễ dàng có

địa vị tột đỉnh trong giới giang hồ. Vẫn là câu châm ngôn kia, giang hồ chỉ là

một phần nhỏ của giang sơn, với đứng Phạm Nhàn sau lưng, cho dù bảo cô ả

làm cầm đầu giang hồ cũng chẳng có gì khó.

"Đứng dậy nói chuyện." Phạm Nhàn nhìn cô, cố ôn tồn nói: "Đúng rồi, từ

nay ta chính thức nắm giữ Giám Sát viện, đừng gọi ta là Đề ti nữa."

Là thành viên ngoại vi, Quan Vũ Mị chưa biết về chiếu chỉ trong kinh đô,

nên kinh ngạc khi nghe tin này. Nhưng chốc lát sau, ánh mắt đó đã chuyển

thành vui mừng.

Trong lòng cô chưa từng oán hận Tiểu Phạm đại nhân, cho dù đối phương

đã chặt mất một cánh tay của mình. Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân đã thay biểu ca

báo thù, đoạt lại Minh gia, quan trọng hơn là, cô biết mình chỉ là người có địa vị

như thế nào, sao có thể oán hận Tiểu Phạm đại nhân? Cô chưa bao giờ nghĩ như

vậy, cho nên niềm vui này xuất phát từ tận đáy lòng. Dẫu sao thì sinh tồn ở

Giang Nam cũng phải dựa vào địa vị của Phạm Nhàn trong triều. Trong hai năm

gần đây, cô luôn nghe nói Giám Sát viện ở kinh đô bị áp bức, đám người Giang

Nam cũng bất an. Hôm nay hay tin Phạm Nhàn đã thành Viện trưởng Giám Sát

viện, Quan Vũ Mị thấy nhẹ nhõm phần nào.

"Rốt cuộc Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã nhả ra chưa?"

Phạm Nhàn trực tiếp hỏi mục đích của chuyến đi này. Trong ba năm qua, y luôn

âm thầm lừa dối tất cả mọi người trong thiên hạ, tiến hành một sự nghiệp bí

mật. Chỉ có điều sự nghiệp này quá tốn kém, mặc dù trong tay nắm giữ Nội

Khố, nhưng rốt cuộc Nội Khố cũng là của triều đình, tiền buôn lậu thu được

phần lớn đều đổ vào việc đắp đê cứu tế khẩn cấp của triều đình, nên bỗng chốc

y thấy hao tài tới khó bù đắp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play