๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Về Phạm Nhàn, hắn hoàn toàn không tìm thấy điểm yếu để ra tay, vậy nên

chỉ có thể chờ đến ngày tai họa ập đến. Trừ phi trước khi Hoàng đế qua đời, hắn

có thể gây xích mích mối quan hệ giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn.

Để gây xích mích động một mối quan hệ giữa cha con, chắc chắn phải dùng

đến những thủ đoạn tinh vi vô hình như tâm ý. Mà tội khi quân chính là công cụ

tàn nhẫn để diệt trừ lòng người.

Có thể nói đây là điểm yếu duy nhất trong cuộc đời Phạm Nhàn. Người này

quá đa tình, nếu ngay từ đầu đã giết chết Cao Đạt và Vương Khải Niên thì đâu

đến nỗi như bây giờ. Hạ Tông Vĩ nghĩ vậy rồi lắc đầu cười khẩy, sau đó cúi

xuống gõ nhẹ lên chén trà trên bàn, phát ra tiếng leng keng.

Không lâu sau, hai người bước vào. Một trong số đó khoảng ba mươi tuổi,

vẻ mặt cung kính, nét mặt có phần giống Hạ Tông Vĩ. Người còn lại tuổi đã

ngoài năm mươi nhưng vẫn ăn mặc như nho sinh.

"Vương Khải Niên, Cao Đạt." Hạ Tông Vĩ không vòng vo, nói thẳng: "Điều

tra hai người này đã hơn một năm, cuối cùng có manh mối gì chưa?"

Người có nét mặt giống Hạ Tông Vĩ, thực ra là một người huynh đệ họ xa,

giọng khàn khàn nói đáp: "Có được vài manh mối mơ hồ, nhưng việc của Giám

Sát viện, cho dù ngươi nghe được chút tin đồn, cũng không thể truy ra được. Tất

cả đều dừng lại từ ba năm trước, cho dù hai người đó vẫn âm thầm liên lạc với

Giám Sát viện, chắc chắn cũng nằm ngoài tầm với của chúng ta.”

Hạ Tông Vĩ cau mày gật đầu, trong lòng hiểu rõ với lực lượng của Giám Sát

viện, cho dù là Trần lão Viện trưởng ra tay hay Phạm Nhàn sắp đặt, chỉ dựa vào

những quan lại triều đình này thì không thể động đến khối sắt đó. Trừ phi bí mật

ra lệnh cho bộ Hình và Đại Lý tự điều tra, nhưng vấn đề là phải làm kín đáo,

trong khi bộ Hình và Đại Lý tự đã đầy ắp người của Giám Sát viện.

Nếu hành động của mình khiến Phạm Nhàn cảnh giác, che đậy sơ hở hoặc

thậm chí trả thù tàn nhẫn, đây đều không phải thứ Hạ Tông Vĩ mong muốn.

"Đại nhân, nếu chỉ dựa vào chúng ta, chuyện này vốn dĩ không tra ra được

gì. Thi thể trên Đại Đông sơn đã được kiểm kê, mặc dù không biết Giám Sát

viện làm như thế nào, nhưng nhân số và danh sách vừa vặn khớp nhau, hơn nữa

khi đó đường núi bị cháy, mặt mũi bị đốt thành như vậy, hoàn toàn không thể

nói có vấn đề gì."

Vị nho sinh kia tuổi hơi cao vẫn không nói một lời, người nói chuyện vẫn là

đường huynh bà con xa của Hạ Tông Vĩ. Người này cũng mới bắt đầu làm việc

cho Hạ Tông Vĩ những năm gần đây, làm việc cực kỳ cẩn thận, đã là thân tín

tâm phúc của Hạ Tông Vĩ, cho nên mới được bố trí điều tra chuyện lớn này, nói

chuyện cũng tương đối trực tiếp.

"Trong thời điểm kinh đô phản loạn, đại đội thân binh Chinh Bắc doanh vừa

vặn vây núi, chiến dịch đó ít nhất cũng chết vài ngàn người, Giám Sát viện âm

thầm động tay chân, di chuyển hai cỗ thi thể cũng không khó khăn gì." Hạ Tông

Vĩ cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ: "Cho dù đường núi có lửa, vậy trên đỉnh núi thì

sao? Cuộc chiến của tông sư tuy có uy lực cực lớn, nhưng người chết trước ngôi

chùa cổ không nhiều, chẳng phải Nhâm Chính khanh và các đại nhân bộ Lễ đều

sống sót hay sao? Vì sao năm đó Vương Khải Niên lại chết? Rốt cuộc lão ta

chết trên đỉnh núi hay trên đường xuống núi? Nếu thi thể không bị đốt, chắc

chắn có thể tìm ra manh mối."

"Nhưng đã qua ba năm, hài cốt đã thành tro bụi, bọn họ nói người chôn

trong mộ chính là Vương Khải Niên. Cũng chỉ có thể công nhận đó là Vương

Khải Niên mà thôi." Cuối cùng nho sinh kia cũng lên tiếng, ngay lập tức chỉ ra

vấn đề then chốt. "Vì vậy muốn điều tra sự việc cách đây mấy năm, một là quá

khó khăn, hai là vĩnh viễn cũng không tìm ra vấn đề. Nếu đại nhân thực sự

muốn tìm ra manh mối từ khía cạnh này, theo ta nghĩ, nên tìm Vương Khải Niên

và Cao Đạt còn sống mới là quan trọng nhất."

Hạ Tông Vĩ lâm vào trầm tư. Đương nhiên hắn hiểu ý kiến của mưu sĩ là

đúng, nhưng vấn đề là nếu Vương Khải Niên và Cao Đạt dùng danh tính giả ẩn

náu ở Đông Di thành hay Bắc Tề, ai có thể tìm ra hai người còn sống này?

"Ngươi lui xuống đi." Hạ Tông Vĩ ngẩng đầu lên, ôn tồn nói với đường

huynh: "Việc liên quan đến thể diện triều đình, phải cẩn thận."

Hắn đã đứng vững ở trung tâm quyền lực triều đình suốt ba năm, dưới

trướng cũng tụ tập được một số thế lực. Đặc biệt là Hoàng đế bệ hạ cũng âm

thầm trợ giúp hắn, tuy vẫn còn kém xa Phạm Nhàn. Còn vị đường huynh này,

chính là người đầu tiên giúp Hạ Tông Vĩ xử lý những việc không thể lộ ra ánh

sáng.

Dù nhà họ Hạ thanh liêm, nhưng để đứng vững trong triều, Hạ Tông Vĩ vẫn

cần bạc, cần nuôi sống đám thuộc hạ trung thành theo chân mình. Vị đường

huynh chính là người phụ trách xử lý vấn đề này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play