Trời thu ở kinh đô cũng không giống như những nơi khác, lá đỏ ở Tây Sơn được các tiểu cô nương cầm chơi trên phố, giống như cầm hoa đi bán vậy. Những cành cỏ dại màu trắng vĩnh viễn nở quanh hồ phương nam bị bó thành từng bó nhỏ, được các gia đình có tiền mua về để trừ ma đuổi tà. Hơi thu lành lạnh ngang qua những hang cùng ngỏ hẻm của kinh đô, thổi qua rừng cây, lướt nhẹ qua gương mặt của những mỹ nữ đi dạo trên phố, thổi hương thơm nóng hổi của những món ăn đi khắp thành, dường như muốn thổi đi toàn bộ những gì khô khan cùng mờ mịt của năm cũ vậy.

Đường Thiên Hà là một trong những đường phố yên tĩnh ngăn nắp sạch sẽ nhất của kinh đô, hai bên đều là các bộ nha môn, ngày hôm nay là mùng một, vừa lúc là ngày được nghỉ sau mười ngày làm việc, là một ngày để thư giãn hiếm có. Nhưng cũng không thể thả lỏng toàn bộ được, bởi vì ngày hôm nay là ngày đại hôn của đại công tử Phạm phủ Phạm Nhàn, bất luận là quan viên của bộ nào đi nữa, tất cả đều muốn tới tham dự.

Lần đại hôn này rất oanh động ở kinh đô, Phạm tộc ở kinh đô là một đại gia tộc, Ti Nam bá tước Phạm Kiến bởi vì có quan hệ với hoàng thất cho nên được ân huệ của thánh thượng. Hộ bộ thượng thư đã sớm bệnh về hưu, khoảng chừng qua một hai năm nữa, Phạm đại nhân sẽ thay cái vị trí kia.

Tân lang Phạm Nhàn, càng là một nhân vật nổi tiếng kinh đô những ngày gần đây, không nói tới chuyện nửa năm trước ở trên chợ Ngưu Lan anh dũng giết địch, chỉ nói tới việc làm thơ điên trên điện tiền tháng trước, đã làm cho người ta bàn tán đưa hắn lên tận đỉnh núi rồi. Mà Phạm Nhàn lúc này, vẫn trốn ở trong nhà, cho nên mọi người không khỏi có chút hiếu kỳ, vị tân nhậm Ngũ Phẩm Phụng Chính Trường Thái Học này, tới tột cùng có dáng vẻ như thế nào.

Nhà gái đương nhiên cũng rất khó lường, tân nương tuy rằng đầu năm mới quy tông Lâm thị, nhưng dù sao cũng đường đường là nữ nhi tể tướng. Tể tướng chủ trì thiên hạ xuân thu, là người đứng đầu quan văn trong triều đình. Nữ nhi xuất giá, đây là chuyện lớn như thế nào chứ, tuy rằng gần đây trong triều bởi vì vài nguyên do, địa vị của tể tướng cũng không còn vững chắc như trước đây nữa, nhưng loại hôn sự không có bất luận nguyên hiểm chính trị nào như thế này, chư vị bá quan rất nguyện ý tham gia.

Tân lang tân nương đều là con tư sinh, chuyện này dường như bị mọi người ở kinh đô cơ hồ quên mất rồi.

Về phần đám quan lớn biết được thân phận chân chính của nương tử, đã sớm len lén đưa lễ vật với quy cách đề cao tới mấy đẳng cấp rồi. Chính bản thân Phạm Nhàn ngồi trong Phạm phủ, trong lòng cũng hiếu kỳ, trong cung hôm nay sẽ biểu hiện ra bên ngoài như thế nào?



Phạm Nhàn giống như một con rối bị năm bà tử thay trang phục cho hắn, trong lòng hắn âm thầm phát thệ, nếu như sau này còn phải tiếp thu dằn vặt thế này nữa, nhất định phải đào hôn, có lẽ theo một thuyết dũng cảm nào đó mà nói, yêu đương vụng trộm còn dễ dàng hơn hôn lễ lớn rườm rà này.

Nghi thức hôn lễ ở Khánh quốc phổ biến được tiến hành vào lúc chạng vạng tối, thế nhưng Phạm Nhàn hôm nay trời chưa sáng đã bị người dựng dậy khỏi giường, kéo đi tắm, đánh răng xong, phải làm những thứ hắn đã chế tạo ra hồi ở Đạm Châu thì không nói làm gì. Nhưng ngay sau đó, không ngờ bị một đám bà tử kéo đi dùng nước ấm làm son, làm cho Phạm Nhàn bị dọa sợ rồi, vội vàng quát hỏi làm cái gì, mãi tới lúc này mới biết được, thì ra tân lang còn phải hóa trang!

Rõ ràng, chuyện này đã vượt khỏi chịu đựng của Phạm Nhàn rồi, cho nên hắn lắc đầu không đồng ý, cho dù là Phạm Kiến tự mình thuyết phục giáo dục, cũng không làm hắn lay chuyển được. Song phương giằng co nhau nửa canh giờ, Phạm Nhàn mới thu được thắng lợi, cho nên cứ như vậy thời gian qua đi rất nhiều, năm bà tử lại khẩn trương giúp hắn mặc quần áo vào.

Vốn Phạm Nhàn đã sớm quen thuộc với quần áo của thế giới này rồi, nhưng hôm nay vẫn có chút không chịu nổi, bên trong bộ lễ phục như váy đỏ, dĩ nhiên lại có bộ áo trong ba tầng, mặt trên của lễ phục, treo đầy ngọc bội, lụa màu, bông hoa, màu sắc sặc sỡ vô cùng.

Chỉ là mặc một bộ y phục, cũng mất thời gian rất lâu, mà Phạm Nhàn lúc đứng lên đã cứng ngắc khó di động được rồi, duy nhất có thể động được là bộ não thì vô cùng tưởng niệm là thời gian lúc nhỏ bị Ngũ Trúc thúc cầm mộc côn đánh cho thê thảm. Khóe mắt hắn liếc nhìn mồ hôi đầy trên trán Liễu thị, không khỏi cười khổ nghĩ thầm, hay là nàng nhân cơ hội này trả thù mình đây?

Đội mũ quan, bên trên có ngọc bài, giầy màu trắng bạc, áo chỉ vàng, Phạm Nhàn như một kẻ ngu si được đám bà tử dẫn ra ngoài phòng.

Phạm Nhược Nhược cùng Phạm Tư Triệt hôm nay trang phục cũng rất có không khí vui vẻ, nhất là Nhược Nhược, ngày xưa khuôn mặt luôn quạnh quẽ, nay có xiêm y cùng phấn hồng, có tinh thần vô cùng. Hai tỷ đệ nhìn dáng vẻ đáng thương của huynh trưởng, che miệng cười. Phạm Tư Triệt làm trò nói rằng:

-Bánh chưng từ đâu tới đây vậy?

Phạm Nhàn tức giận, đi tới hai bước, không ngờ trang sức trên người hắn nhiều lắm, liên tục kêu vang, hắn tự giễu cười nói:

-Đâu phải bánh chưng chứ, rõ ràng là đống chuông gió đầy màu sắc đang di chuyển mà.

Chuyện thống khổ nhất trên đời này, chính là đi dạo phố với đám chuông gió đầy màu sắc này, cũng may mà không cần cưỡi ngựa, mà là tọa kiệu, không thì Phạm Nhàn nhất định xấu hổ che mặt trở về Đạm Chậu rồi, thật vất vả, đội ngũ đón dâu cũng tới được Lâm Phủ. Lâm Uyển Nhi đã sớm về Lâm gia từ mười ngày trước, cũng không thể trước mắt bàn dân thiên hạ mà tới trước cửa hoàng thất biện viện đón dâu được.

Một hồi pháo hoa vang lên, Phạm Nhàn ngồi trong kiệu thoáng có chút thất thần, mũi ngửi thấy một mùi nhàn nhạt, chẳng hiểu sao nhớ tới chuyện gì đó cách đây ít lâu. Hắn lắc đầu, kéo lại tư tưởng của mình, mạnh mẽ nở nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc của mình, ra khỏi kiệu.

Theo quy định, Phạm Nhàn không thể vào phòng, Tể Tướng ngày hôm nay cũng không thể vào Phạm phủ, trong tiếng pháo, cùng với tiếng sáo cửa lớn Lâm phủ dần dần mở. Người đi ra chính là Viên Hoành Đạo của Lâm Phủ, vị mưu sĩ này hôm nay trên mũ còn có hoa hồng, thật có chút hương vị phong lưu.

-Phạm công tử!

Viên Hoành Đạo vẻ mặt tươi cười ra đón.

Phạm Nhàn trong lòng cười khổ một chút, oán thầm đối phương rất có phong cách, trên mặt cố gắng xốc lại tinh thần nói:

-Viên tiên sinh!

Hai người ở tướng phủ cũng gặp qua vài lần, biết thân phận đối phương cho nên cũng không thấy xa lạ.

Hôm nay những người lão luyện trong việc tổ chức hôn lễ ở kinh đô phân nữa đã bị Phạm phủ đoạt đi mất, cho nên cửa Lâm Phủ vừa mở, đám bà tử này đã nhảy vào nói may mắn, làm cho Viên Hoành Đạo sửng sốt, chưa kịp nói gì thì mọi người đã vọt vào cửa rồi.

Sau đó chân chính gặp phải lực cản cũng rất cường đại.

Phải nói, hơn phân nửa cao nhân trong nghề hôn lễ ở kinh đô này đều bị Phạm phủ đoạt đi mất, còn một nửa còn lại đâu? Tất nhiên là bị Lâm phủ đoạt đi, cho nên chỉ thấy hai bên nước bọt bay ngang, mặt ngoài khen tặng vui mừng, nhưng ngầm bên trong là đao kiếm vô tình, không phải nói khoác chứ, đối phương nói châm biếm, tục tằn nhưng đám thành thân của tài chủ nhà quê vậy, mà không phải là nữ nhi tể tướng gả cho nhi tử của Ti Nam bá tước.

Phạm Nhàn cười khổ, hắn minh bạch tập tục của Khánh quốc, phàm là trước khi đón dâu, trước phủ nhà gái phải nói ầm ĩ một trận, sau khi tiến hành xong nghi thức này, mới có thể cho tân hôn phu thê ngày sau không còn cãi nhau nữa.

Bởi vì là tập tục, cho nên rất ít làm tổn thương tới hòa khí của nhau, thế nhưng song phương, giọng điệu rất nặng. Cũng không phải là gió đông thổi bạt gió tây, hay gió tây áp đảo gió đông, dù sao sau hôn lễ, nhà gái xuất giá tòng phu, nhưng nhà mẹ đẻ người ta cũng muốn sớm bày ra một chút thực lực, bảo đảm cho nhà gái sau này sinh hoạt ở nhà trai được tốt hơn. Nói chung, việc kết hôn trong hai nhà, việc đầu tiên là phải là việc tranh cao thấp của đám bà nương này/

Phạm Nhàn đầu óc mê muội đứng trước cửa, cũng không biết ầm ĩ bao lâu, rốt cuộc cũng phát hiện tiếng huyên áo hai bên kết thúc, vui mừng quá đỗi, vừa mở mắt hô:

-Xong rồi sao?



Một hồi yên tĩnh xấu hổ, có người nhẹ giọng nói rằng:

-Phạm công tử, còn sớm mà.

Người trong Lâm Phủ cũng tìm được câu chuyện cười hì hì nói rằng:

-Xem ra cô gia cũng nóng lòng rồi, tiểu thư nhà chúng ta…

Không biết qua bao lâu, Viên Hoành Đạo phát hiện sắc mặt Phạm Nhàn có chút tái nhợt, đi tới bên cạnh nhỏ giọng hỏi:

-Phạm công tử cố nhẫn nhịn, kinh đô không thể so với Đạm Châu, quy củ quả thực rất nhiều.

Phạm Nhàn cố gắng cười nói:

-Ta không vội.

Trong lòng hắn tự nói với mình, lão tử nhịn vài chục năm rồi, đương nhiên không vội. Qua một lúc, loại nghi thức này rốt cuộc cũng kết thúc, sau một tiếng nhạc, cửa Lâm phủ lần nữa được mở ra, dưới hai hàng lão bà tử nghênh tiếp, tân nương Lâm gia tiểu thư rốt cuộc cũng đi ra.

Phạm Nhàn thấy trước mắt sáng ngời, hôm nay Uyển Nhi một thân áo đỏ thắm, váy dài cân đối, trong vẻ xinh đẹp tuyệt trần mang theo không khí vui mừng, chỉ là bên dưới mũ ngọc dưới tấm vải đỏ là dung nhan mình nhớ mãi không quên.

Dân chúng kinh đô đứng bên ngoài xem náo nhiệt, thấy còn trước cả Phạm Nhàn, hai mắt sáng lên, có thanh niên kêu gào tân nương xốc miếng vải đỏ lên, để cho mọi người nhìn xem tân nương xinh đẹp hay không?

Nếu như bình thường, mấy thanh niên này nói như vậy, chắc chắn sẽ bị người nhà Lâm phủ dùng loạn côn đánh cho tàn phế, nhưng hôm nay tất cả những thành viên của tổ Khải Niên vẫn âm thầm tản trong đám người nhìn kỹ tất cả những người này, khẳng định sau này đám bát đản dám khinh nhục chủ mẫu lúc này, sẽ bị Giám Sát viện quản chặt, cho tới chết.

Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, hoàng đế cưới vợ cũng muốn thiên hạ cùng vui. Lâm Phạm hai nhà cũng không thể ngoại lệ, cũng không thể phá hỏng bầu không khí này được. Nhưng mà Phạm Nhàn có chút khó chịu, nhàn nhạt liếc mắt những người chung quanh, thuộc hạ nhất thời hiểu ý, liền có vài tiếng kêu oai oái trong đám người vây xem, phỏng chừng là mấy người hăng hái vừa nãy đã bị dính đòn rồi.

Lại một quãng đường đi bộ chấm dứt, Lâm Uyển Nhi toàn thân đỏ thắm nhẹ nhàng bước đi, tới kiệu hôn phía trước.

Trong toàn bộ quá trình, Phạm Nhàn không thể nói với nàng một câu nào, chống lại một ánh mắt, lướt qua một đầu ngón tay.



Trở lại Phạm phủ, tân khách đã tới, lễ nhạc phát ra rất là náo nhiệt.

Tân nương được đưa tới phòng trong ngồi xuống, tân lang đứng trước cửa đón khách. Phạm Nhàn vẻ mặt mỉm cười chào đó những người không quen biết tới chúc mừng, vừa nhỏ giọng nói với người bên cạnh mình:

-Lúc nào mới bái thiên địa?

-Còn sớm lắm, thiếu gia, đồng lao, đồng tịch, đồng khí, còn có đồng…

(Các nghi thức hôn lễ)

Câu nói kế tiếp Phạm Nhàn không nghe rõ, chỉ là cố gắng kiềm chế xung động để không chửi đổng lên, tự nói mình đừng nóng vội, đợi vài chục năm rồi, còn gấp cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play