Phạm Nhàn vô tri vô giác đi trên đường, nước mưa thấm đẫm vào xiêm y của hắn, băng thành một khối, nhưng trong lòng hắn vẫn nóng như lửa. Lúc này nhìn những con đường trong kinh đô Khánh quốc, con đường lớn chạy trong thủ đô rộng tới bốn làn xe ngựa, bên đường còn có những cửa sổ làm bằng thủy tinh của những nhà phú hào, còn có muôn nghìn việc hệ trọng trong dĩ vãng, xà phòng trơn trượt, những vật vặt vãnh này, trong nháy mắt hắn đều liên hệ tới.

Dường như những vật này đều có khí tức của mẫu thân! Đi trên đường, ngồi trong phòng, thiên hạ này, nơi nơi đều có hương vị của nữ nhân đó.

Cuối thư còn có một câu: “Lão nương rất cô đơn.”

Trước ngày hôm nay, Phạm Nhàn cũng rất cô đơn, nhưng từ hôm nay trở đi, hắn không hề cô đơn. Hắn đi trên đường há miệng lên trời cười to vài tiếng, tiếng cười truyền đi cực xa, đánh thức những người thừa dịp mưa đêm mà chìm trong giấc ngủ sớm.

Có người chửi mắng hắn.

Hắn vẫn mỉm cười.

Diệp Khinh Mi tuyệt đối không phải là một tiểu nữ sinh như biểu hiện trong thư, điểm này Phạm Nhàn rất tin tưởng, lão nương của mình chính là một người kiên cường vô cùng, như vậy mới có thể sống trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, mà có thể sống một cách rực rỡ như vậy.

Cái Khánh quốc xa lạ mà quen thuộc này, các ngươi nên xin lỗi nữ nhân tên Diệp Khinh Mi kia đi.

Nước mưa vẫn táp vào mặt Phạm Nhàn, hắn giống như quái vật, dần dần hòa nhập vào một thể với bóng đêm tối om như mực, có thể nói chiếc rương đối với cuộc sống của bản thân hắn không có bang trợ gì nhiều, thế nhưng loại đi cảm giác cô đơn, làm cho hắn hành tẩu ở thế giới này, trong đêm mưa này, ngày càng trở nên thoải mái tự nhiên hơn.

Phạm Nhàn một mình đi trong mưa, nhưng lại nở nụ cười, nếu như muốn sống, phải sống một cách tiêu sái, giống như hồi đó hắn đã nói với muội muội của mình. Khi ta quay đầu nhớ lại thời gian cũ trước đây, đường có cảm giác trên mặt mình viết hai chữ nghẹn khuất.

Thu phong thu vũ sầu sát nhân, sầu sát nhân.

(Gió thu mưa thu buồn tê tái, buồn tê tái.)

….

Chuyện dạ nhập hoàng cung tự nhiên không thể dễ dàng quên đi như thế được. Kinh đô thủ bị Diệp Trọng Diệp đại nhân vẫn chưa chính thức leo lên sân khấu, lúc lĩnh mệnh, bắt đầu bắt tay vào điều tra chuyện này. Chức quan của hắn tuy rằng là kinh đô thủ bị, nhưng mấy năm nay vẫn lĩnh chỉ đóng quân ở Định Châu phía tây bảo vệ kinh đô. Lúc chạy về kinh đô, chuyện tình đã qua đi mất ba ngày rồi.

Người sáng suốt trong cung tự nhiên rõ ràng, bệ hạ vì sao tuyển chọn hắn, thứ nhất bởi vì Diệp gia thụ hoàng ân, trung tâm như một, độ tín nhiệm của bệ hạ đối với hắn, chỉ dưới Trần Bình Bình mà thôi. Mà Trần Bình Bình đại nhân, tự nhiên không thể mang theo cái thân thể không trọn vẹn của mình mà điều tra chuyện lớn này được. Thứ hai bởi vì ba người cao nhất trong hệ thống cấm vệ hoàng cung, dường như bị vây trong ánh mắt hoài nghi.

Diệp Trọng cũng biết việc này phức tạp, đại nội thống lĩnh thị vệ Yến Tiểu Nghệ nhiều năm trước đây được Trưởng công chúa phát hiện, một thân võ nghệ xứng đáng đệ nhất trong cung. Phó thống lĩnh Cung Điển chính là sư đệ của mình, mà vị Hồng công công trừ trước tới nay vốn không xuất hiện, thì miễn đi, ngay cả Diệp Trọng cũng không muốn trêu chọc vào lão.

Hơn nữa Diệp Trọng căn bản không hoài nghi ba người này, hắn chỉ hiếu kỳ, người thứ hai lẻn vào hoàng cung có mục đích như thế nào, vì sao lại giết cung nữ thiếp thân của Trưởng công chúa ở ngay bên ngoài Quảng Tín cung.

Điều tra đang âm thầm tiến hành, Giám Sát viện bởi vì chuyện đầu mục gián điệp ở Bắc Tề bị tiết lộ ra ngoài, đã làm hoàng đế bệ hạ tức giận, cho nên việc phối hợp cũng có chút mệt mỏi vô lực, cho nên căn bản rất khó có tiến triển hữu hiệu.

Mãi tới một ngày nào đó, Diệp Trọng cẩn thận điều tra qua mấy người trong cung điện lúc đó, đi tới Hàm Quang điện, sau đó ngửi được một mùi thơm lạ lùng cực thanh đạm, lập tức nhớ tới lão độc vật theo bệ hạ lúc Bắc Phạt năm đó. Lại liên tưởng tới lời của thị vệ khi màn đêm buông xuống, lúc thích khách ra tay thì vị đại gia Bắc Tề Trang Mặc Hàn kia đang ở trong Quảng Tín cung, Diệp Trọng vốn rất hiểu những đấu tranh tàn khốc trong cung, suy đoán thiên lệch, lệch tới phi thường.

Cho nên hắn lập tức vào cung thỉnh tội với hoàng đế bệ hạ, quỳ xuống đất, vẻ mặt xấu hổ.

-Là không điều tra được hay là không dám điều tra?

Bệ hạ trên mặt thủy chung vẫn một nụ cười dường như thấy rõ mọi chuyện, cận thần chân chính thỉnh thoảng hoài nghi có phải đây là một thủ đoạn của người hay không. Nhưng Diệp Trọng rất rõ ràng, bệ hạ mình thuần phục có trí tuệ như thế nào, cho nên hắn thành thật trả lời:

-Thần không tra ra được, thần cũng không dám tra, việc hoàng gia, ngoại thần thật sự không tiện bắt tay vào làm.

-Diệp khanh gia, chẳng lẽ khanh không sợ trẫm sử khanh tội bất trung hay sao, công tư không phân biệt được, chưa từng nghĩ tới chuyện vì nghĩa quên mình sao?

Diệp Trọng sợ hãi không dám ngẩng đầu lên nói:

-Thần không dám nghĩ sai tâm ý của bệ hạ, chỉ là ngu dốt không biết bắt đầu từ đâu.

-Việc này không cần tra xét, ta tự có chừng mực.

Dáng cười âm lãnh của bệ hạ có chút âm lãnh, Diệp trọng cúi đầu quỳ dưới đất nên không thấy rõ.



Lại nói, thủ phạm chân chính là Phạm Nhàn trốn trong phủ mấy ngày, chủ yếu là lúc thi danh của hắn đại chấn thiên hạ, thì thường ở Thái Thường tự uống trà, hoặc là tới Hồng Lư tự thờ ơ lạnh nhạt, tưởng tượng cũng rất xa xỉ rồi.

Đàm phán hoàn thành, phái đoàn Bắc Tề đã rời khỏi kinh đô, Đông Di thành vẫn còn dừng lại ở đây một thời gian.

Đợi khi tin đồn chân chính phai nhạt, phái đoàn Đông Di thành sau khi để lại rất nhiều vàng bạc, cũng có chút cảm thụ tư vị người sai trái mà rời khỏi kinh đô. Bọn họ không biết buổi tối hôm đó ở hoàng cung Khánh quốc xảy ra chuyện gì, cũng không có nhốt toàn bộ bọn họ, đó là kết quả của lòng khoan dung độ lượng của hoàng đế bệ hạ.

Phạm Nhàn hôm nay, thật sự có thể nói là danh chấn kinh đô, hơn nữa còn có thế lực lớn chăm chú nhìn đằng sau hắn, tập trung trên người hắn. Dù sao có thể làm nhất đại đại gia Trang Mặc Hàn thổ huyết tại chỗ, chỉ có hắn là người duy nhất, huống chi hắn còn là người trẻ tuổi như vậy.

Dường như đã thương lượng tốt rồi, thái tử cùng nhị hoàng tử đồng thời muốn mượn hơi hắn mạnh hơn một chút. Lý Hoằng Thành thường xuyên mang theo Nhu Gia tới phủ uống trà. Tân Thiếu Khanh cũng mượn cớ nhiều ngày không gặp mà tới thăm.

Nhưng lúc này Phạm Nhàn có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên tạm thời đẩy cả hai bên ra. Trong kế hoạch đêm dạ yến, hắn chỉ hoàn thành hai việc, một là thành công tìm được chìa khóa, hai là thành công hãm hại Đông Di thành Vân Chi Lan, có thể dùng triều đình gia tăng độ giám thị lên, làm cho vị cao thủ cửu phẩm này bị sứt đầu mẻ trán, mãi tới khi rời khỏi kinh đô, căn bản không thể dấy lên ý niệm tìm mình quyết đấu ở trong đầu được, cho nên bảo đảm cho việc an toàn sinh mệnh mình.

Việc phát hiện ra Trưởng công chúa cấu kết với Bắc Tề, hắn vẫn đang tìm thời cơ thích hợp để tung ra một mẻ.

Chờ khi phái đoàn Đông Di thành rời khỏi kinh đô hai ngày, Phạm Nhàn biết thời cơ đã tới rồi.

Hiệp nghị bí mật của Trưởng công chúa cùng hoàng đế trẻ Bắc Tề, Phạm Nhàn không có phương pháp lợi dụng để đánh người, bởi vì chuyện này là không có nhân chứng vật chứng gì cả. Phạm Nhàn cũng không dám đi gặp mặt thánh thượng tố cáo, tuy rằng danh tiếng của hắn ở kinh đô hiện này là rất lớn, thế nhưng trong lòng hắn suy đoán hoàng đế rất khó nắm bắt. Hơn nữa để giữ gìn bộ mặt hoàng thất, có thể lúc gièm pha trưởng công chúa, chính mình sẽ bị giết người diệt khẩu.

Nếu như là con dân bình thường của Khánh quốc, sau khi thấy tình huống này, cũng chỉ có cách vĩnh viễn giấu bí mật này trong lòng, suốt đời không dám nói với người nào khác, nghẹn thổ huyết mà chết.

Nhưng Phạm Nhàn sẽ không, hắn là người có ký ức hai kiếp, người có tri thức hai kiếp, hắn biết tầm quan trọng của ngôn luận, lực sát thương rất lớn, cũng biết mình nếu muốn đối phó với trưởng công chúa điên cuồng, thì phải dùng thủ đoạn còn điên cuồng hơn.

Sau dạ yến, sản nghiệp của nội khố phường làm giấy Tây Sơn, vốn vẫn là phường làm giấy lũng đoạn thị trường kinh đô, vẫn thỉnh thoảng động chạm tới buôn bán của Đạm Bạc thư cục, chỉ là Trưởng công chúa không có cách nào sai sử được Bát Xử của Giám Sát viện, cho nên chỉ dám dùng một chút tiểu xảo. Phạm Nhàn cũng minh bạch, đây chỉ là đêm yên lặng trước cơn mưa gió mà thôi.

Mà hắn quyết định, trước khi cơn mưa gió này ập tới, cần phải xuất thủ trước.

Đêm đó, Ngũ Trúc đứng ở một góc tường nghe hắn nói, từ khi mở chiếc rương, số lần Ngũ Trúc tới Phạm phủ rõ ràng tăng lên rồi, dường như càng thêm lo lắng cho an nguy của Phạm Nhàn. Phạm Nhàn vừa hỏi vừa nói rằng:

-Nếu như muốn không để lại vết tích, thì nên cái gì cũng đi cướp mà làm.

Ngũ Trúc nghiêng người, biểu thị hiểu ý của hắn.

Phạm Nhàn tiếp tục nói rằng:

-Mấy ngày nay phường làm giấy Tây Sơn của nội khố cùng Vạn Tùng đường đang chèn ép việc buôn bán của Đạm Bạc thư cục, cho nên chúng ta sẽ dùng giấy của nội khố, dùng mực của Vạn Tùng đường. Chỉ là… thúc, chữ viết của thúc, thế giới này có người xem qua chưa?

Ngũ Trúc lạnh lùng nói:

-Yên tâm.

Phạm Nhàn biết kế hoạch nhìn như hoang đường này của mình, nhất định sẽ có hiệu quả, cười tủm tỉm nói rằng:

-Loại truyền đơn này không cần quá lớn.

Hắn khoa chân múa tay một chút rồi cười nói

-Then chốt là phải phân được tới nhiều nơi, nơi nào cũng phải dán vào, đi rải truyền đơn, đối tượng đầu tiên là trường Thái Học, còn có Giáo Học viện cùng Văn Uyên các. Phân phát tới đó nhiều vào, thanh niên nhiệt huyết, dễ dàng bị người khác kích động, mà đám học sĩ của Văn Uyên các, cũng là nhưng người thích khí khái, phỏng chừng khi nhìn thấy truyền đơn xong, tức giận tới dựng cả râu mép lên ấy chứ.

Ngũ Trúc lạnh lùng nói rằng:

-Nội dung.

Phạm Nhàn đảo lông mày, thở dài nói:

-Mình thật giống như đảng viên đảng bí mật à.

Hắn bắt đầu tinh tế thuật lại làm thế nào để truyền đơn có tính kích động, nhất định phải có chi tiết nửa giả nửa thật, tỷ như việc Trưởng công chúa đối thoại với Trang Mặc Hàn thế nào, Ngôn Băng Vân ẩn núp ở Bắc Tề gian khổ ra làm sao, lại bị quý nhân trong cung vô tình vứt bỏ. Trưởng công chúa không thèm để ý tới lợi ích của triều định, mưu cầu lợi ích cho chính mình, thu hoạch được nhiều chỗ tốt như thế nào, trong cung nuôi dưỡng bao nhiêu người giả làm thái giám, bên ngoài có bao nhiêu tình nhân…

Ngũ Trúc lãnh tĩnh nói:

-Không ai sẽ tin tưởng trưởng công chúa hi sinh nhiều lợi ích như vậy, chỉ vì muốn mưu cầu một ít tiền tài.

Phạm Nhàn lại đảo lông mày nói rằng:

-Trên đời người thông minh như vậy cũng không nhiều, chỉ cần bách tính tin tưởng là được rồi. Về phần hoàng đế, chúng ta rốt cuộc chỉ đề tỉnh hắn một chút mà thôi.

Ngũ Trúc lạnh lùng nói:

-Hoàng đế không cần ngươi nhắc nhở hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play