Thái tử dường như đang xúc động, trong lòng tính toán kỹ càng một lát mới hạ quyết tâm, vỗ án mà rằng:
-Hảo! Bổn cung sẽ cho Phạm Nhàn một cơ hội. Mong hắn sẽ không khiến bổn cung thất vọng.
Đông cung chìm trong yên lặng. Quách Bảo Khôn chán nản, Tân Kỳ Vật hưng phấn, Thái tử thật anh minh. Chỉ là ba người vẫn không biết, Hoàng hậu và Trưởng công chúa đã nghĩ đến việc ám sát Phạm Nhàn, cái ô to lớn đằng sau Đông cung và cái ô to lớn đằng sau Phạm Nhàn đã hơn hai lần phát sinh xung đột, một lần tại Đạm Châu, một lần tại đường Ngưu Lan cùng với dưới Thương Sơn.
Đương nhiên, bọn họ lại càng không thể biết, mới có mấy năm, sự tình đã trở nên hoang đường đến khó tin như vậy. Bóng đêm trong Hoàng cung so với nơi khác luôn luôn sâu thăm thẳm hơn, đen tối hơn rất nhiều, che kín hết tất cả bên trong, cũng khiến cho người ta muốn bất chấp tất cả, trong thời gian không xa xôi lắm, có thể sẽ vén lên.
---
Có tình báo của Giám Sát viện, sau mấy ngày, đàm phán nhất thời thay đổi bất ngờ. Bắc Tề còn muốn chơi chiến thuật con đỉa, còn một ngày chưa bị đuổi thì còn ở, mong muốn có thể mài mòn hết nhẫn nại của quân dân Khánh quốc. Nào biết đâu vị Thiếu Khanh Hồng Lư Tự Tân Kỳ Vật đại nhân, vốn là người nóng tính, sau hai ngày đàm phán, trở nên càng thêm kinh khủng, hóa thân thành Khai Sơn đại phủ, cứ từng bước đuổi khéo cả đám về.
Sau ba lần đàm lên phán xuống, bao gồm tất tần tật các vấn đề, thượng cống, xưng hào… đều giải quyết hết. Chỉ còn lại một cái đầu khớp xương nan giải – vấn đề về ranh giới lãnh thổ chư hầu.
Phạm Nhàn thân là phó sử tiếp đãi, vẫn lẳng lặng theo dõi quá trình này. Đối với học thức, ăn nói đều quyết đoán của Tân Thiếu Khanh đại nhân, trong lòng thập phần bội phục. Hắn thực không ngờ người bên cạnh Thái tử cũng không phải đều là hạng ăn bám, không phải toàn bộ người Đông cung đều ngu ngốc như Quách Bảo Khôn. Mà Tân Thiếu Khanh đại nhân trong thời gian đàm phán cũng có lúc nói chuyện giao lưu với hắn, hoặc âm thầm quan sát. Đối với một Phạm Nhàn còn trẻ như vậy mà đã có thể có được công phu dưỡng khí như vậy, cảm thấy hơi bất ngờ, cũng thấy thật khó nhìn hết nông sâu của người này.
Tổng thể mà nói, đám phán rất thuận lợi, ngoaii trừ việc Giám Sát viện hỗ trợ kiếm đống hồ sơ tin tức kia, Phạm Nhàn cũng chẳng phải vất vả lắm. Nhưng sau này mà luận công, phần thưởng không thể thiếu một phần cho hắn, nên hắn rất thỏa mãn với hiện tại.
Bên phía thư cục có Thất Diệp chưởng quỹ của Khánh Dư đường chăm nom, Phạm Tư Triệt cũng thường xuyên tới, căn bản không cần hắn lo. Hai tháng sau đại hôn, hai phủ họ Lâm họ Phạm tấp nập các phu nhân ra vào, ngay cả Liễu thị cũng rất vui mừng chuyện Phạm Nhàn được làm con rể Hoàng thượng, thực hiện đủ trách nhiệm của một kế mẫu. Nên biết được cưới nghĩa nữ của Hoàng thượng, Phạm Nhàn sẽ không cần đến tước vị Bá tước của cha nữa.
Huống chi Lâm Uyển Nhi còn có một thân phận như thế nào? Mấy lão bà bà trong cung thường xuyên lui tới Phạm phủ mà nói này nói nọ, cách vài ngày lại có ý chỉ của một vị nương nương nào đấy, khiến cho Ti Nam bá tước cũng muốn sứt đầu mẻ trán luôn. Còn mấy thứ lễ tiết cung đình, xét riêng Phạm Nhàn, trốn được thì trốn! Chỉ khổ Lâm Uyển Nhi và muội muội Nhược Nhược ra tay giúp ca ca, mỗi ngày đều chìm nghỉm trong những thứ kinh khủng này.
Nhị hoàng tử cho Tĩnh vương thế tử thay mặt tới nói hai lần, muốn mời Phạm Nhàn gặp gỡ. Nhưng sau lần nghỉ hè tình cờ gặp Thái tử, trong lòng Phạm Nhàn đã có chút bóng ma, nên mong là đến cuối tháng chuyện này có thể lẳng lặng mà trôi đi, dù sao lúc này xem ra thái độ của Đông cung với Phạm phủ cũng có sự thay đổi. Tất nhiên hắn không có cái lá gan từ chối lời mời của hoàng tử, chỉ là hắn mượn cái danh đỉnh đỉnh: đây là lúc ra sức vì quốc gia, không dám lưu luyến hương hoa.
Trong mấy ngày này, duy chỉ có một chuyện khiến hắn mơ hồ lo lắng, là vị sử thần Bắc Tề Trang Mặc Hàn đại nhân kia vẫn ẩn ẩn không ra mặt, còn có vị Tứ Cố Kiếm thủ đồ của Đông Di phái đoàn nữa, hai người này một văn một võ, đều là những người đứng đầu, trong khoảng thời gian này ở knh đô có hơi yên tĩnh quá. Trang Mặc Hàn ở trong cung Thái hậu dạy học, mà Tứ Cố Kiếm Thủ Đồ Vân Chi Lan vẫn ngoan ngoãn ở trong phái đoàn.
Lại càng khiến Phạm Nhàn chú ý hơn là Vân Chi Lan. Dù sao Trang Mặc Hàn cùng văn gia danh tiếng không có xung đột gì, mà Vân Chi Lan cùng hắn lại là kẻ thù không đội trời chung. Bất quá, thân ở kinh đô Khánh quốc, chắc chắn đối phương không ngu đến mức chĩa kiếm về phía mình mà đòi trả thù, nên chuyện thực sự làm Phạm Nhàn phiền lòng lúc này là việc cái chìa khóa.
Ban đêm, hắn nhìn cái rương đen ấy đến ngẩn người, ổ khóa nhìn qua đã biết là đồ đồng, nhưng hắn cũng đã thử qua, thanh chủy thủ nhỏ Phí Giới lão sư lưu lại thậm chí không thể để lại một vết xước, xem ra khá cổ quái. Đằng sau lỗ khóa tựa hồ còn có một bộ phận máy móc nào đấy, nhưng nếu không kiếm được chìa khóa, thì bộ dạng của cái bộ phận máy móc đấy chẳng thể thấy.
Phạm Nhàn đã từng tính sẽ kết thân với Hồng lão thái giám đồ tinh trong cung, nhưng thử rồi mới nhận ra một vấn đề, tuy lúc này trong Kinh luôn rạng rỡ vui ca, nhưng kỳ thực cái mục tiêu nhất thống thiên hạ kia còn xa xa xa lắm, Thái tử và Nhị hoàng tử để ý mình, chỉ là nhìn đến Phạm phủ và Lâm phủ phía sau, chứ chẳng phải vì chính mình có cái gì tài giỏi thần kỳ. Mà mấy nơi trong hoàng cung, bởi vì thần tử cũng không cần phải nhìn vào, cho nên căn bản không thể tiếp xúc được.
Uyển Nhi lúc này không có cách nào vào cung như bình thường, nên căn bản không thể giúp hắn, bằng vào hắn thì để gặp được Hồng Tứ Dương thực rất khó, huống chi theo như Ngũ Trúc thúc nói: đưa hắn ra khỏi cung một canh giờ.
Nhị hoàng tử nhờ thế tử Lí Hoằng Thành tới mời Phạm Nhàn, hắn đã từng khéo léo thử moi miệng người bên ngoài, có thể dùng cách ấy để biết tình hình Hồng công công hay không? Nhưng Lý Hoằng Thành chỉ lắc đầu, lão cẩu này chỉ biết ghé vào cung Thái hậu hóng gió, căn bản không thể ra khỏi cung.
-Xem ra chỉ có một cách!
Chát một tiếng, Phạm Nhàn đá cái rương một cái, lại quay về trên giường, nhìn Ngũ Trúc thúc dường như đang ngủ ở góc tường:
-Ta căn bản không thể kéo Hồng công công đi ra!
Ngũ Trúc chậm rãi ngẩng đầu:
-Ta có thể bắt dẫn hắn đi. Có lẽ, ngươi có thể tìm được chìa khóa trong Hoàng cung.
Phạm Nhàn bất ngờ, nghĩ thầm bằng thực lực từ tứ cấp tới lục cấp không theo tiêu chuẩn bình thường của mình, lẽ nào vào hoàng cung để chết sao? Nhưng hắn hơi híp mắt, nghĩ lại có vẻ như lúc này không có cách nào khác, Ngũ Trúc thúc tổng kết nói “Thế” của mình chỉ có tiêu chuẩn tam phẩm, nhưng khả năng giết chết Trình Đại Thụ, xem ra Ngũ Trúc đã tính toán khả năng quá mức cường hãn, nên đánh giá thấp khả năng vận dụng chân khí năng lực. Đương nhiên, lời này ngàn vạn lần không thể nói.
-Nếu thực sự quá nguy hiểm, vì sao nhất định phải kiếm cái chìa khóa này?
Đây là vấn đề đã nung nấu trong đầu Phạm Nhàn lâu này
-Nếu như nếu chỉ là vì sự tò mò, mà mạo hiểm lớn như vậy, xem chừng hơi dại dột.
-Ngươi không muốn biết tiểu thư để lại cho mình cái gì sao?
-Muốn! ~ ngồi trên giường Phạm Nhàn hơi cúi đầu
-Thế nhưng ta nghĩ mẫu thân nhất định muốn ta được sống khoái khoái lạc lạc, bình bình an an, có thể an ổn sống dễ chịu trên đời này. Nếu chỉ vì muốn biết mình để lại cái gì mà mạo hiểm để con trai mình rơi vào vòng nguy hiểm, e rằng người không mong muốn.
Ngũ Trúc cũng cúi đầu, hai mắt mênh mông nhìn thân mình hòa lẫn trong tấm vài đen. Tuy không nhìn Phạm Nhàn nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm nhận được cái rùng mình.
-Ngươi hiện tại rất thỏa mãn.
Âm thanh của Ngũ Trúc rất lạnh nhạt, trước tới nay rất ít khi đặt một câu truy vấn, chỉ ngắn gọn một câu khẳng định. Phạm Nhàn ngẩn ra, nghĩ thầm từ khi nhập kinh, nhất là trong khoảng thời gian này, dường như mình đang rất thoải mái hưởng thụ cuộc sống của một công tử nhà giàu có quyền lực và tài phú an ổn.
-Nhưng ngươi lại không cách nào điều khiển được cuộc sống của mình.
Âm thanh lạnh lẽo của Ngũ Trúc lại vang lên
-Tất cả trước mắt, đều nằm trong kế hoạch của Trần Bình Bình và Phạm Kiến.
Lòng Phạm Nhàn rét lạnh, hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của ông ta, nhưng mặc dù đã có kinh nghiệm làm người đến hai kiếp, tự nhận mình hiểu cái thế gian tình người ấm lạnh, nhưng hắn vẫn không thể tin được phán đoán này, hạ giọng hỏi lại:
-Lẽ nào ngay cả bọn họ cũng không thể tin tưởng?
Âm thanh của Ngũ Trúc lại càng băng lãnh:
-Ta có thói quen không tin bất cứ kẻ nào!
-Như vậy cuộc sống sẽ rất khổ cực!
Phạm Nhàn nhắm hai mắt, dường như đang hình dung một cuộc sống trọn đời trong bóng đêm u tối.
-Với bọn họ, ngươi định thế nào?
Thật khó mới có khi ông ta đặt một câu hỏi, dường như muốn kích thẳng vào lòng Phạm Nhàn.
Hắn nhăn trán:
-Ta hiểu rồi!
Ngũ Trúc không để ý đến thái độ của hắn, tiếp tục nói không một tia cảm xúc:
-Có thể bảo vệ ngươi, không phải âm mưu, cũng không phải quyền lực, đều không phải một cái gì khác, chỉ có sức mạnh. Ngươi phải nhớ kỹ điều này!
Phạm Nhàn đứng dậy, rất cung kính hướng về phía người nô bộc này cũng là người thầy và là người anh cả này, khom người thi lễ.
-Ta không biết tiểu thư để lại cho ngươi cái gì trong rương, nhưng ta biết, ngươi phải bảo vệ chính mình. Sợ kẻ thù cũng là môt thứ sức mạnh. Quyết tâm cũng là một sức mạnh. Nên ta mới muốn ngươi hết lòng tìm cho ra cái chìa khóa.
-Được! Ta sẽ lập tức bắt tay vào xử lý!
Khi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện Ngũ Trúc thúc đã một lần nữa biến mất trong đêm tối. Sau hơn chục năm chung sống, ngoại trừ đêm hồi ức về mẫu thân, rất ít khi Ngũ Trúc nói một hơi nhiều như thế.
Phạm Nhàn rất rõ ý ông ta, trong thời gian sống tại kinh đô phồn hoa này, sức mạnh được mài dũa từ nhỏ của hắn đã nảy sinh một chút yếu mềm. Đây là một lần cảnh cáo. Cánh cáo hắn không nên ỷ lại quyền lực của gia tộc cùng với di trạch của mẫu thân năm đó. Mấy ngày nay tuy hắn vẫn nỗ lực tu hành chân khí bá đạo trong cơ thể, cố gắng để quen độc châm tam căn trên cơ thể kia. Nhưng thực sự, theo lời Ngũ Trúc thúc, chính tâm hắn, kỳ thực cũng không còn kiên cường như khi ở Đạm Châu.
Chỉ có duy nhất chính mình mới có thể bảo vệ bản thân mình. Một hài tử không mẹ như cây cỏ nhỏ như thế cũng phải đấu tranh với mưa gió bão bùng. Cái gì mà ánh mặt trời thời tiết mưa gió thuận hòa, chỉ có chính mình rèn giũa kiên cường mới là chính đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT