Bây giờ kế hoạch có trong lòng, tuy không biết liệu có vấn đề gì xảy ra hay

không, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn nhiều so với vài ngày trước, thấy một bát

chân giò được nướng chín mà không tìm được chỗ nào thích hợp để cắn.

Tất cả quá trình đều đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, giờ chỉ cần Hồng Trúc đi xử lý.

Tất nhiên cũng cần Hoàng đế thực sự như Phạm Nhàn đã dự đoán, nhạy cảm, đa

nghi, đầy sức tưởng tượng và trí tuệ.

Đúng như Trưởng công chúa và Phạm Nhàn luôn nghĩ, Hoàng đế của Khánh

Quốc thật sự là người mẫn cảm và đa nghi. Hơn nữa nhân vật đứng lâu năm trên

đỉnh cao chính trị luôn tưởng tượng tất cả các âm mưu theo hướng tới tồi tệ

nhất, sau đó phát huy trí tuệ của mình. Vì vậy, càng nghĩ, Phạm Nhàn càng

buông lỏng, càng cảm thấy chắc chắn lần này Hoàng đế lão tử sẽ bị mình chơi

xỏ một cách tinh vi.

Có thể lập kế hãm hại người khác mà không để bản thân rơi vào trong đó, Phạm

Nhàn cảm thấy một chút đắc ý hiếm thấy. Cho dù hiện giờ y đã là một cao thủ

cửu phẩm, là nhân vật quyền quý tay nắm đại quyền, nhưng anh vẫn luôn duy

trì tâm trạng bình tĩnh. Có điều hôm nay, lòng đắc ý này có làm thế nào cũng

không thể kiềm chế được.

Có lẽ là bởi vì... từ khi gia nhập Giám Sát viện, y luôn rất yếu kém trong việc

lập kế hãm hại. Trước kia có Băng Vân giúp đỡ nên không thấy có vấn đề gì,

nhưng sau sự việc tại Giao Châu, Trần Bình Bình đã gửi thư đã mắng y như xối

máu chó lên đầu, khinh thường khả năng lập âm mưu của y - cho nên hôm nay

Phạm Nhàn thật sự rất đắc ý, càng nghĩ càng đắc ý.

Trong khi lúc đắc ý, y nhìn thấy một người đang đứng dưới thất thểu cổng chào

của đền thờ.

Phạm Nhàn nhìn người đang bày hàng trên chiếc bàn vải xanh dưới cổng chào,

che gió tuyết hô hào quảng cáo. y không khỏi sửng sốt, dừng bước, trốn sau

đám người để nhìn kỹ hơn.

Đó là một tụng sư, đang ngồi sau chiếc bàn vải xanh vất vả mời chào khách

hàng, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, có vẻ như thân thể đang gặp vấn đề gì đó nên

giọng nói không còn chút sức lực nào.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, để chiếc nón đi mưa che khuất phần lớn khuôn

mặt, híp mắt nhìn vị tụng sư kia, trong lòng tràn ngập một cảm giác khó diễn tả.

Chuyện làm ăn của vị tụng sư này rất khó khăn, không những không có ai kiện

tụng tiến lên hỏi thăm, mà thậm chí còn không có ai thuê hắn viết cáo trạng.

Hơn nữa, bách tính có vẻ biết sơ sơ về tình hình càng tránh xa chiếc bàn phủ vải

xanh kia, như sợ dính vào điềm xui nào đó.

Phạm Nhàn nhíu mày, sau đó rời khỏi Hà Trì phường.

o O o

Khoảng nửa giờ sau, trong một gian phòng trang nhã của quán rượu bình

thường, Phạm Nhàn vẻ mặt mỉm cười, đẩy món ăn trên tay đến phía đối diện,

nói: "Ăn từ từ thôi, chậm rãi trò chuyện, sao bây giờ ngươi nên nông nỗi này?"

Người ngồi đối diện y chính là vị tụng sư ở Hà Trì phường, cũng chính là người

đầu tiên kiện tụng với Phạm Nhàn tại kinh đô năm xưa, sau này lại bị Phạm

Nhàn dẫn đến Giang Nam. Hắn là nhân vật quan trọng thay y đứng ra trong vụ

kiện của Minh gia - Tống Thế Nhân.

Tống Thế Nhân có biệt hiệu là "Phú Chủy Nhi", được tôn là đệ nhất thiên hạ,

xưa nay đi lại trong giới quan nha không ai bì kịp, sao bây giờ lại rơi vào cảnh

đành bày quán ven đường? Lúc thấy hắn trên phố Phạm Nhàn đã rất kinh ngạc,

sau đó mới lệnh cho thuộc hạ mời hắn đến, có điều không dám tiến đưa vào Bão

Nguyệt lâu.

Y nhìn khuôn mặt u sầu của tụng sư, trong lòng mặc dù đã đoán ra phần nào

nhưng không thể không mở miệng hỏi về tình hình gần đây của hắn.

Tống Thế Nhân không ăn, chỉ uống ngụm một hơi rượu trắng, đăm chiêu nhìn

Phạm Nhàn. Sau đó hắn thở dài, cười khổ vài tiếng nhưng không nói lời nào.

"Nói đi, có liên quan đến ta phải không?" Phạm Nhàn hỏi.

Tống Thế Nhân lại thở dài một lần nữa, im lặng một lúc rồi mới nói: "Đại nhân

đã đoán được, thì ta cũng không ngại mất mặt. Kể từ khi trở về từ Giang Nam,

đồng nghiệp láng giềng và các vị đại quan biết về thành tích vẻ vang của ta ở

Giang Nam, đánh giá về ta cũng cao hơn một chút, biết rằng ta làm việc cho đại

nhân, ai nấy đều cúi đầu khom lưng với ta... Nhưng sau đó không hiểu vì sao lời

đồn lại thay đổi, không những không còn ai dám mời ta tới biện luận trong vụ

kiện, mà ngay cả những bằng hữu thân thiết thường ngày cũng tránh xa ta."

"Không biết lý do à?" Phạm Nhàn thở dài: "Cả ta và ngươi đều hiểu là tại sao."

Tống Thế Nhân cười khổ nói: "Cho dù đã biết, chẳng lẽ dám đi khắp nơi kêu

oan hay sao?"

Phạm Nhàn im lặng, nghe Tống Thế Nhân kể lại với tâm trạng đầy buồn bã, bấy

giờ mới rõ hóa ra trong mấy tháng nay, vị tụng sư đệ nhất thiên hạ đã phải trải

qua những nỗi khổ đau thê thảm như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play