Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đang để trấn nửa thân trên đứng đốn

củi ở góc sân, người trẻ tuổi kia có vẻ đầy sức sống, nhưng mặt mày vẫn còn vẻ

ngây ngô, không rõ tuổi tác.

Đặng Tử Việt nhìn theo ánh mắt y, nhíu mày nói: "Hải Đường cô nương sẽ tự có

sắp xếp, chỉ có điều... người Bắc Tề mà biết, liệu sau này có ý kiến gì không?"

Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh nói: "Người Bắc Tề nghĩ gì không liên quan đến

chúng ta, ta chỉ đưa người sang mà thôi."

Đặng Tử còn đang do dự, thử thăm dò: "Nhưng nếu trả hắn lại cho Tư Lý Lý...

sau này làm sao khống chế?"

Hắn là thân tín của Phạm Nhàn, đương nhiên biết ngày trước Đề ti đại nhân đã

mạnh bạo cướp lấy người trẻ tuổi này từ tay viện trưởng đại nhân. Hơn nữa hắn

cũng hiểu rõ, người trẻ tuổi không đáng chú ý này đã bị giam trong gian nhà

nhỏ này gần hai năm nay, thực chất là em trai ruột của Quý phi nương nương

Bắc Tề, Tư Lý Lý.

"Chuyện khống chế có nhiều cách, bây giờ ta không cần dùng cách này nữa, vì

thế tốt hơn hết là tỏ ra hào phóng một chút, mọi người hợp tác với nhau cũng

thoải mái hơn một chút." Phạm Nhàn vừa cười vừa nói, trong lòng lại đang suy

nghĩ, lợi ích giữa ta và Bắc Tề đã ràng buộc với nhau từ lâu, chuyện có một con

tin hay không thật ra không mấy khác biệt. Đệ đệ của Tư Lý, đã mất đi tầm

quan trọng như trong quá khứ.

Đặng Tử Việt không còn ý kiến nào khác.

Phạm Nhàn vẫy tay gọi chàng trai trẻ kia đến, nhìn thấy ánh mắt bất mãn và hận

thù trên khuôn mặt hắn, ôn tồn nói: "Ngươi sắp lên đường tới kinh thành, có thứ

gì muốn gửi cho tỷ tỷ của ngươi không?"

Chàng trai trẻ kia thừa cơ khạc một ngụm nước bọt xuống đất.

Phạm Nhàn và Đặng Tử Việt cùng nở nụ cười. Phạm Nhàn nhìn hắn ta, lắc đầu

nói: "Sau khi đi lên kinh thành, nên đổi cái tính ấy đi... Ta không muốn tỷ tỷ của

ngươi gặp phiền toái vì ngươi, ngoài ra, đừng trách ta giam cầm ngươi hai

năm... Ngươi cũng biết về vấn đề thân thế của mình rồi đấy, nếu ta không nhốt

ngươi lại, có lẽ ngươi đã chết từ lâu rồi... À, lúc nào đến kinh thành gặp tỷ tỷ

của ngươi, nhớ gửi lời vấn an cô ấy giúp ta."

Đột nhiên, y ta nhớ tới chặng đường đi cùng xe với Tư Lý Lý hai năm trước, ,

tâm trạng thoáng xao động, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Thay ta nói lời cám

ơn."

Người trẻ tuổi kia lấy làm khó hiểu, gãi đầu, hắn mới gặp Phạm Nhàn mấy lần,

hơn nữa còn bị nhốt trong gian nhà một thời gian dài, không biết chuyện bên

ngoài, nhưng rõ ràng người quyền quý trẻ tuổi này là một đại thần trọng trong

nước Khánh, chẳng qua tuổi tác có vẻ hơi nhỏ... Hắn hơi ngạc nhiên, dường như

người quyền quý họ Phạm này đã lâu không gặp tỷ tỷ của mình, nhưng hình

như có lại có mối quan hệ mật thiết.

Nghe người này nói như vậy, chẳng lẽ mình nên cảm kích hắn ta? Chàng trai trẻ

lại gãi đầu một cái.

o O o

Khi bầu trời dần chìm vào hoàng hôn, Phạm Nhàn và Vương Khải rời khỏi khu

nhà này, lên xe ngựa. Trên xe, Phạm Nhàn nhìn về phía trước, cười bỡn cợt:

"Lão Vương, nhà ngươi cũng nằm trong khu vực này, sao lại không mời ta đến

chơi?"

Vương Khải Niên nhìn nụ cười trên khuôn mặt Phạm Nhàn, lòng chợt cay đắng,

nhớ về lúc mình coi lén nhìn thư tình giữa đại nhân và Hải Đường, nhớ tới lời

đe dọa cuối cùng của đại nhân, giọng nói run run: "Đại nhân, con gái ta vẫn còn

nhỏ... đợi vài năm nữa đi."

Phạm Nhàn bị sửng sốt, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi. Y tức tối nhìn

chằm chằm vào lão già này, nghĩ thầm, với bộ dạng này ngươi, chẳng lẽ còn đẻ

được một cô con gái xinh xắn lung linh?

Đây chỉ là một câu đùa mà thôi, nhưng Vương Khải thầm lo lắng, rõ ràng công

phu nịnh bợ đã suy giảm rất nhiều.

Xe ngựa dừng lại trước cổng sau nhà Vương Khải Niên, trong xe đã không còn

ai, nhưng trong nhà cũng không có một bóng người.

Hai người với khuôn mặt bình thường, mặc áo vải thô như dân chúng xung

quanh, lúc này lại xuất hiện trước lối một con hẻm đối diện với một phủ đệ của

một dòng họ nào đó ở phía nam kinh đô. Hai người, xỏ tay vào ống áo, ngồi

xổm trên mặt đất tán gẫu, có điều nội dung cuộc trò chuyện có vẻ không nhàn

nhã.

"Chính là nhà này, họ hàng của Hoàng hậu đã chết gần hết, đây là người họ

hàng rất xa."

"Biết thì có ích lợi gì?"

"Nếu phải đưa thuốc vào, chắc chắn sẽ có một quy luật. Ta cần biết, bao lâu thì

người trong cung cần một liều thuốc." Phạm Nhàn hoá trang thành dân chúng,

nhổ một cục đờm lên mặt đất, nói: "Tuy loại thuốc này không thể tráng dương,

nhưng lại có thể làm lá gan to lên. Lòng can đảm của vị quý nhân cũng phải

dâng lên theo loại thuốc này. Muốn bắt quả tang thì ngươi phải thăm dò cho rõ

quy luật thời gian trong chuyện này..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play