Đây là lần đầu tiên sau ba năm vào kinh, Phạm Nhàn hoàn toàn chỉ một mình

mưu tính về một việc, không có sự hỗ trợ từ mấy ông lão, cũng không có Ngôn

Băng Vân lên kế hoạch, nhưng y vẫn có thể tận dụng hệ thống thông tin khổng

lồ của Giám Sát viện và nguồn tài nguyên khổng lồ đã được tích lũy qua nhiều

năm, bắt đầu vươn những xúc tu âm mưu từ bên ngoài hoàng cung, len lỏi vào

bên trong hoàng cung.

Áp lực thật sự rất lớn, nhưng y phải học cách đối mặt với nó. Trong quá trình

chuẩn bị, y đã từng nghĩ tới việc nói rõ sự thật cho phụ thân và Trần Bình Bình

biết, nhưng tâm tư của hai vị cha chú này thật sự khó đoán. Không ai biết họ

trung thành với bệ hạ đến mức độ nào, cũng không chắc rằng một âm mưu chắc

chắn sẽ gây rối loạn cho triều đình liệu có bị bọn họ đè ép xuống vì nguyên

nhân nào đó hay không.

Do đó, y quyết định âm thầm tiến hành một mình.

Tin tức từ Giám Sát viện liên tục được gửi đến thư phòng của y. Để tránh bị kẻ

có ý đồ để ý đến, Phạm Nhàn sử dụng danh nghĩa rất khéo léo, những gì y tiếp

xúc chỉ là thông tin ngoại vi, sau đó thông qua một số bước chuyển tay, tin tức

được gửi đến một gian nhà nhỏ nhỏ yên tĩnh trong thành.

Y không dám im lặng trong thư phòng quá lâu, tránh lộ dấu vết, vẫn tiếp tục

sinh sống như mọi ngày, hiếu thuận với phụ thân, dạo chơi trong vườn, và giữa

chừng còn tới quý phủ của Nhâm Thiếu An làm khách một lần. Chỉ có điều năm

nay Tân Kỳ Vật không mời y như năm ngoái.

Trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ, dù sao Tân Kỳ Vật kia cũng là người thân cận

với Thái tử. Trong lúc Thái tử dần im lặng và hồi tỉnh, dùng biểu hiện tốt nhất

của mình để lừa dối mọi người trong cung, chắc chắn Tân Kỳ Vật cũng nhận

được chỉ thị từ Đông Cung, không cố gắng lôikéo Phạm Nhàn nữa. Có điều, loại

biến đổi này không hề bất ngờ, Tân Kỳ Vật đã tìm được một lý do không tệ,

đồng thời còn tự tay đưa một món quà hậu hĩnh tới phủ.

Mấy ngày sau, cuối cùng Phạm Nhàn cũng suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện từ đầu

đến cuối. Y diễn thử kế hoạch trong đầu một lần, đứng trên lập trường của

người điều tra sau mọi chuyện, đưa ánh mắt thận trọng xem xét những dấu vết

trong đầu, xác nhận cho dù hoàng tộc có điều tra thế nào đi nữa cũng khó mà

liên lụy đến Hồng Trúc, càng chắc chắn không thể ảnh hưởng đến bản thân

mình. Lúc này, y mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Mùng bảy năm mới, bị mắc kẹt trong phủ khiến cho Phạm Tư Tức cảm thấy

chán chường bằng chết, chỉ quấn quít lấy ca ca muốn ra ngoài đi dạo. Phạm

Nhàn trợt mắt phản đối: "Đệ còn tưởng mình là nhị thiếu gia của Phạm phủ hay

sao? Bây giờ chính trong viện đang giấu diếm tung tích của đệ... nhưng chắc

chắn trong cung đã biết rõ đệ đang ở đâu... Giờ phút này bộ Hình không cử ai

đến bắt đệ nữa là bởi vì trong cung muốn giữ thể diện cho phụ thân và người ca

ca là ta. Đệ lôi cái mặt mũm mĩm của mình ra ngoài rêu rao, thì thể diện của

cung đình đặt đâu? Chắc chắn sẽ có người tới bắt đệ ngay lập tức!"

Phạm Tư Tức sửng sốt, trong lòng tự nhủ sao hôm nay huynh trưởng nói năng

lại cay nghiệt như vậy. Nhưng trong một năm qua, hắn làm việc ở Bắc Tề, vẫn

giữ lại tài năng kinh doanh ranh mãnh của mình, lại bớt đi một chút xốc nổi khi

xưa, lập tức nhận ra huynh trưởng đang có chuyện phiền lòng, tâm trạng đang

khá nặng nề. Hắn mỉm cười thân thiết: "Ca ca, đã xem ra chuyện gì à? Một cuộc

đời, hai huynh, có gì muốn nói thì cứ nói ra, xem xem đệ có giúp gì được

không?"

Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ đến mấy tên cao thủ Bắc Tề đã theo Tư Tức xuống

phương Nam, bây giờ họ đang được bố trí ở một điền trang ngoài thành. Trong

lòng y hơi dao động, nhưng ngay lập tức từ bỏ những suy nghĩ đó. Ngay cả Trần

viện trưởng và phụ thân mà y còn không quấy nhiễu, huống chi là đệ đệ thân

thiết của mình. Chẳng qua bị Tư Tức nhận ra tâm sự, cũng phải nghĩ cách che

giấu.

Y nhẹ nhàng dừng lại trong chốc lát rồi nói: "Cuối tháng, Vương phủ của Đại

điện hạ mở cửa tiếp khách, ta cũng phải tham dự."

"Cuối tháng sao?" Phạm Tư Triệt mím môi, cười khúc khích: "Ca ca, đây là

việc quan trọng, thật ra Đại hoàng tử rất coi trọng huynh... thậm chí còn chọn

một ngày như vậy để mời huynh."

Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng: "Chỉ e là ý tứ của Vương phi... ta lo cái gì? Ta

đã nói sẽ dẫn Hoằng Thành đến, nhưng kết quả hôm qua có người từ Vương

phủ đến nhắc nhở một tiếng, vào ngày cuối tháng, vị Nhị điện hạ của chúng ta

cũng sẽ tham gia."

Phạm Tư Triệt hít một hơi lạnh: "Trời đất ạ... ca ca đã đánh Nhị điện hạ thành

đống bùn nhão rồi, giờ còn phải ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau, hãy cẩn thận

kẻo bị cái gã đàn bà ấy lại làm khó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play