CHƯƠNG 38

 

Mấy ngày gần đây trong thành Hàng Châu bàn tán xôn xao, dân chúng đều nhao nhao thảo luận, chuyện Duệ Vương gia vốn ở kinh thành lại dời phủ tới Hàng Châu! Theo đồn đại là vì y ở trong cung cùng Hoàng Thượng ồn ào trở mặt, Hoàng Thượng tức giận đem y biếm thành dân thường, nguyên nhân là do Duệ Vương gia không để ý tới địa vị hoàng thất tôn quý của mình, dùng đại kiệu mười tám người khiêng cưới một tên nam nhân, nghe nói hôn lễ lại còn làm vô cùng xa hoa long trọng, thậm chí đến thái tử cũng tham dự lễ cưới, chọc hoàng đế tức giận đến thiếu chút nữa băng hà!

.

Hoàng Thượng giận Duệ Vương gia coi nhẹ tôn nghiêm hoàng thất, càng tức giận nhi tử của mình  cư nhiên dám đến góp vui, nên phế tước vị của Duệ Vương gia, biếm xuống làm thứ dân. Còn Duệ Vương gia sau khi bản thân bị phế bỏ tước vị, ngược lại càng vui mừng thoải mái, cả ngày mang theo thê tử mới cưới cùng hài tử đi dạo khắp kinh thành, tựa như sợ người ta không biết y vừa mới cưới một nam thê.

.

Nhưng mấy ngày sau đó, không biết thái tử khuyên nhủ hoàng đế như thế nào, hoàng đế lại hu tôn hàng quý* đến thăm phủ đệ của Nghiên Dục Phong, lại còn gặp mặt người khiến Nghiên Dục Phong vi phạm lễ giáo thế tục kiên quyết cưới về làm thê tử – Hi Trần.

( hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp; hạ mình)

Lại càng không biết vì lý do gì, một ngày sau khi hoàng đế hồi cung, lần đầu tiên mặc kệ thể diện của đấng chí tôn mà thu hồi lệnh đã ban ra, lại cho phép Nghiên Dục Phong quay về làm Duệ Vương gia, hơn nữa còn phong Hi Trần làm Nhạc hậu, nghe nói bởi vì Hi Trần là đệ tử chân truyền của thần y Liễu Thương Ly có y thuật trác tuyệt, chữa khỏi tâm bệnh lâu năm của hoàng đế, lại gỡ được khúc mắc nhiều năm giữa hai chú – cháu.

.

Những chuyện này, khiến dân chúng kinh thành đều thấy vô cùng kỳ lạ, họ càng muốn trông thấy nam Vương phi của Duệ Vương gia, nghe đồn y dáng vẻ thanh lệ xuất trần, tuyệt mỹ thoát tục, thích du ngoạn bốn phương, cứu giúp mọi người, có lòng tốt trị bệnh cho dân chúng, được Hi Trần ra tay cứu giúp, thuốc đến bệnh liền khỏi, thậm chí còn không thu phí xem bệnh, một truyền mười, mười truyền trăm, dân chúng nhao nhao chạy đến trước cửa Duệ vương phủ, cơ hồ muốn đạp nát đại môn!

.

Nhưng khi Nghiên Dục Phong trở lại làm  Vương gia không bao lâu, một ngày, y lấy lý do thân thể thê tử hư nhược, cần được điều dưỡng, liền mang một nhà lớn nhỏ thần không biết quỷ không hay mà di cư đến Hàng Châu, tại đây xây nên một tòa biệt trang ─ Ngưng Trần sơn trang, so với phủ đệ trong kinh thành còn lớn hơn gấp năm lần, khiến người ta dù đi bộ ba ngày ba đêm cũng không đi hết.

.

Dựa vào tin vịt của các bách tính rảnh rỗi an nhàn không có gì làm, thì nguyên nhân Duệ Vương gia chuyển nhà là vì hoàng đế sai y làm chuyện hậu trường, ngoài mặt là mặc kệ sự tình trong triều, làm một cái nhàn tản Vương gia, nhưng lại ngầm thay hoàng đế thị sát cuộc sống dân chúng, cũng giám thị luôn đám tiểu nhân gian tà có âm mưu chống đối triều đình.

.

Nhưng lại có tin vịt khác thì nguyên nhân là vì Duệ Vương gia vô cùng chán ghét hoàng đế cùng đám dân chúng kia động một chút là lại chạy đến phủ của y, lấy danh nghĩa cao đẹp là trị bệnh, nhưng căn bản là đến để đùa giỡn thê tử của y! Khiến y tức giận nghiến răng ken két, nhưng lại không làm gì được hoàng thúc cùng đường huynh của mình, đành phải mang theo “vợ – con” cao bay xa chạy.

.

Lúc này, Nghiên Dục Phong tuấn mỹ vô cùng đang cùng thê tử xinh đẹp tuyệt trần và hài tử Nghiêm Diệc Tuyền bình thản mà đi dạo thành Hàng Châu, nhìn hai kẻ một lớn một nhỏ đang vô cùng vui vẻ mà đông xem tây sờ, khuôn mặt luôn không chút biểu tình của y không khỏi nở một nụ cười ôn nhu.

.

Nghiêm Diệc Tuyền chỉ khi ở cùng một chỗ với Hi Trần, mới có thể lộ ra tính tình tiểu hài tử, nếu như cùng phụ thân mình ở một chỗ, sẽ chỉ lộ ra bộ dạng trưởng thành lạnh lùng, Nghiên Dục Phong biết, bản thân mắc nợ hai tiểu gia hỏa kia quá nhiều, cho nên y liền đem hết khả năng ra mà dung túng cho bọn họ.

.

Ban đầu Hi Trần chẳng có mục đích gì chỉ đi xung quanh dạo chơi, đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm rao hàng, vẻ mặt liền hưng phấn mà chạy tới phía trước, Nghiên Dục Phong cùng Nghiêm Diệc Tuyền cũng không cản tiểu đông tây nghịch ngợm này, bởi lẽ dựa vào danh tiếng của Hi Trần ở thành Hàng Châu, thì tuyệt đối không thể có người có thể khi dễ hay hãm hại bé.

.

“Giản đại thúc Giản đại thúc! Ta muốn mua ba chuỗi mứt quả!” Hi Trần vừa vui vẻ chạy đến gần người đang rao hàng, vừa với túi tiền bên hông.

.

Người bán mứt quả vừa thấy Hi Trần, liền cười toe toét, hắn sang sảng nói: “Ai yêu ~~ Tiểu Bồ Tát sống của ta! Lần trước ngài trị bệnh đau lưng của ta, còn chữa khỏi phong hàn cho con ta, cũng không thu của ta nửa quan tiền, hiện nay ngài chịu ăn mứt quả của ta, ta liền vui đến muốn dập đầu tạ ơn, sao còn dám lấy tiền của ngài? Đến đến! Ba xâu này cho ngài, không thu tiền!”

.

Hi Trần không vui, không vươn tay đón lấy mứt quả, bé khăng khăng nói: “Không được! Giản đại thúc ngài còn phải nuôi gia đình, không lấy tiền sao được? Mau nhận lấy đi!”

.

Người bán hàng cũng kiên quyết cự tuyệt, “Không được không được! Ngài là ân nhân cứu mạng của ta, cho dù cả nhà ta đều đói bụng, cũng tuyệt đối không thể thu tiền của ngài!”

.

Hai người còn chưa giằng co xong, Hi Trần nhíu mày tức giận, cái miệng nhỏ nhắn đã mím lại, rất có nguy cơ khóc lớn giữa phố.

.

Một gã bán bánh bao thấy nước mắt Hi Trần sắp rơi xuống, liền chạy nhanh đến lên tiếng: “Ta nói lão Giản a! Ngươi cũng mau nhận lấy tiền của Tiểu Bồ Tát đi! Ngươi không thấy Vương phi sắp khóc sao? Nếu là khóc thật, chỉ e Vương gia sẽ tìm ngươi tính sổ, ta xem đến tất cả dân chúng trong thành sẽ nhổ nước miếng cho ngươi chết đuối luôn đó!”

.

Sắc mặt người bán mứt quả cũng lộ vẻ hoảng sợ, nhìn quanh khắp nơi xem Vương gia có ở gần đó không, hắn vội vàng thỏa hiệp: “Hảo, được rồi. . . . Tiểu tổ tông của ta, ta sẽ lấy tiền của ngài! Đây! Ba xiên mứt quả.”

.

Lúc này Hi Trần mỉm cười đem bạc vụn trong tay đưa cho người bán hàng, tiếng nói thanh thúy tựa mộc xuân phong, “Cám ơn đại thúc, bạc này ngài cầm lấy đi, mua chút dược nữa cho hai bảo bảo nhà ngài, bệnh rất nhanh sẽ khỏi, nếu có chuyện, ngài phải mau tới tìm ta nha!”

.

“Cái này. . . . Cái này. . . . Không được, ta cũng không thể lấy nhiều tiền như vậy! Mứt quả chỉ cần năm đồng tiền, chỗ bạc vụn này. . . .”

.

Người bán hàng chưa nói xong, một đạo âm thanh thanh lãnh đã vang lên đánh gãy.

.

“Nhận lấy đi!” Không biết từ khi nào thì phụ tử hai người Nghiên Dục Phong đã đến bên cạnh, Nghiên Dục Phong lập tức thể hiện bản tính chiếm giữ vươn một tay đã ôm quanh eo Hi Trần.

.

Người bán khó xử nói: “Vương gia! Cái này. . . . Cái này. . . .”

.

“Ngươi không nghe thấy thê tử ta nói sao?” Nghiên Dục Phong lạnh lùng hỏi lại.

.

Lúc này người bán hàng mới run rẩy mà nhận lấy bạc vụn của Hi Trần, dường như nước mắt đã muốn tuôn đầy mặt, hắn càng không ngừng nói lời cảm tạ: “Cám ơn Vương gia, cám ơn Vương phi, một nhà Giản Đại Nông ta đều một mực ghi nhớ ân tình của các ngài!”

.

“Đại thúc đừng cảm tạ, chỉ là việc nhỏ mà thôi! Ngài mau trở về đi!” Hi Trần vui vẻ an ủi nói, đợi người bán hàng vừa cảm tạ vừa rời đi, mới quay đầu

.

“Phong! Tuyền nhi! . . . . Ta mua ba xiên mứt quả, chúng ta mỗi người một xiên! Nhất định phải ăn nga!”

.

Hi Trần vui vẻ mà xoay xoay mứt quả trong tay, không hề thấy vẻ mặt nhăn nhó trong giây lát của đôi phụ tử kia, bé đưa cho mỗi người một xiên, rồi vui vẻ liếm xiên mứt trong tay mình, lớp đường bên ngoài càng liếm càng ngọt, quả mận bên trong lại chua chua, hương vị vừa chua lại vừa ngọt này khiến Hi Trần yêu thích không thôi, mỗi lần xuất môn trở về nhất định phải ăn mứt quả mới hài lòng về nhà.

.

Vẻ mặt đôi phụ  tử cứng ngắc nhìn mứt quả trong tay, cả hai đều không thích đồ ngọt, nhưng lần nào Hi Trần cũng đều chuẩn bị phần cho bọn hắn, khiến bọn hắn ăn cũng chẳng được, mà không ăn cũng chẳng xong.

.

Hi Trần cũng không thèm chú ý đến hai cha con kia nữa, thẳng bước tiến đến phía trước mà khám phá, ánh mắt Nghiêm Diệc Tuyền chợt lóe lên, lộ ra một tia cười gian, đem mứt quả trên xiên tre rút ra, ném cho chú chó hoang nhỏ đang đói bụng đến mức không ngừng rên khẽ ở bên đường, rồi lập tức chào cha một tiếng, xong xuôi thì nhanh chóng đuổi theo Hi Trần.

.

Khuôn mặt tuấn tú của Nghiên Dục Phong hiện vẻ bất đắ dĩ, nhìn hai người chạy tới chạy lui khắp nơi, càng lúc càng xa, đột nhiên vạt áo bị kéo kéo, y cúi đầu nhìn, liền thấy con chó hoang nhỏ vừa rồi đã giải quyết hết xâu mứt quả của Nghiêm Diệc Tuyền, hiện giờ lại mở to dôi mắt đáng thương nhìn y. . . .Tay cầm mứt quả, Nghiêm Dục Phong cúi người, khẽ nhếch khóe miệng nói: “Muốn ăn sao?”

.

Tiểu thổ cẩu vẻ mặt đầy chờ mong nhìn mứt quả, nước miếng không kìm chế được mà chảy xuống, tựa như hiểu tiếng người, nó nằm xuống lấy lòng, vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Nghiên Dục Phong.

.

Nhìn cặp mắt ngập nước vô tội kia, Nghiên Dục Phong nhất thời cảm thấy thật vô cùng giống với ánh mắt Hi Trần trước khi mất trí nhớ, là ánh mắt khiến cho người ta yêu mến, đôi mắt tà mị lộ ra tia tính toán, y thấp giọng nói: “Coi như tiểu cẩu nhà ngươi mệnh hảo, sau này sẽ có nhiều lúc cần dùng đến ngươi” y quyết định mang nó hồi phủ, để nó phụ trách giải quyết đồ ngọt thê tử đưa cho y sau này.

.

Nghiêm Dục Phong đem chó nhỏ cùng mứt quả ném về phía sau cho Phong Minh, “Mang hồi phủ!” Rồi nhanh chóng bước về phía Hi Trần vừa rời đi, có nhi tử ở bên trông chừng, vắng mặt một lúc Nghiên Dục Phong cũng không thấy lo lắng.

.

Phong Minh cười cười nhìn quyết định của chủ tử, xem ra, tương lai chủ tử còn phải nhìn sắc mặt của con chó nhỏ này mà sống! Hắn gãi gãi đầu chó nhỏ, vừa uy ăn đồ ngọt, vừa lẩm bẩm nói: “Ngươi a ~ cũng thật hảo mạng cẩu!” Được ăn đến phi thường cao hứng, chú chó nhỏ hoàn toàn không để ý tới lời Phong Minh nói.

.

Hi Trần vui vẻ mà chạy tung tăng khắp nơi, thấy một cửa hàng rao bán dược liệu, bé tò mò bước đến xem hàng.

.

Hai năm trước sau khi tỉnh lại, có một ngày nghĩa phụ của Hi Trần – Liễu Thương Ly phát hiện bé đối với kì hoàng chi thuật rất hiếu kì cùng nhanh nhạy, liền dốc sức truyền thụ, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, bé từ không biết chữ nào đã lần lượt đọc hết tất cả y thư, nếm qua tất cả thảo dược, lợi hại hơn còn có thể nghĩ ra cách chữa khỏi bệnh nan y, được Liễu Thương Ly dốc sức truyền thụ cùng yêu quý.

.

Hi Trần chuyên tâm chọn thảo dược, chân bỗng nhiên bị ai nắm lấy, bé khó hiểu cúi đầu.

.

Chỉ thấy một tên khất cái bẩn thỉu, quần áo rách nát đang dùng hai tay ôm lấy mắt cá chân bé, đầu tóc rối bù dơ bẩn không ngùng nâng lên cúi xuống, miệng phát ra những âm tiết “a a” đơn giản, nhìn xa hơn về phía trước, còn có ba người ở phía sau tên khất cái, tựa như là nằm sấp trên mặt đất, không thể nói thành tiếng.

.

Là xin cơm sao? Hi Trần tức khắc nổi lên thương cảm, hắn cúi người xuống, lại bị Nghiêm Diệc Tuyền ngăn cản, “Tiểu phụ thân, đừng tới gần bọn họ, nguy hiểm!”

.

Tiểu phụ thân tâm tư đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác, ai biết chắc những người này là khất cái thật hay giả chứ?

.

Hi Trần nở nụ cười, vỗ vỗ tay Nghiêm Diệc Tuyền, “Không sao đâu.”

.

Hi Trần ngồi xổm, quan sát thân hình tên khất cái một chút, liền gọi: “Lão bá, ngài đã đói bụng phải không?”

.

Tên khất cái kia vừa nghe thấy tiếng Hi Trần, tựa như bị sét đánh, hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Hi Trần, liền lộ vẻ mặt không dám tin, tiếp theo là phẫn nộ, xấu hổ, rồi lại đến sợ hãi, từng loại thần sắc từ từ liền hiện ra trên mặt hắn, hắn run rẩy nhìn khắp nơi xung quanh, tựa như đang lo sợ thứ gì đó, ba người còn lại nhìn thấy bé cũng cúi đầu co rút thân thể bò trên mặt đất.

.

“Lão bá? Ngài không sao chứ? Bọn họ cũng là người nhà của ngài phải không?” Hi Trần thấy bọn họ hành động kỳ lạ, vẻ mặt hoang mang, chẳng lẽ lão bá này biết mình?

.

“A. . . . A a. . . . Ách. . . .” Lão khất vốn không để ý đến câu hỏi của Hi Trần, chỉ biết giãy dụa trên mặt đất muốn thoát khỏi nơi này.

.

“Ô? Từ từ! Lão bá, ngài không phải đang đói bụng sao?” Hi Trần vội vàng cản hắn lại.

.

Hi Trần gấp gáp lấy hầu bao từ bên hông ra, tính toán số bạc bên trong, hẳn là đủ bọn họ sống một thời gian.

.

Nghiêm Diệc Tuyền đảo mắt, “Tiểu phụ thân, đem tiền cho những tên khất cái này thật lãng phí, bọn họ có chút tiền thì liền đem tiêu sạch sẽ, nếu không thì cũng là bị người khác cướp mất, có ích gì chứ?”

.

“Nhưng mà. . . . Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu a! Lão bá này. . . . Đã lớn tuổi mà vẫn phải ở trên đường. . . .Thật đáng thương. . . .” Hi Trần thương cảm nhìn lão khất cái, không biết vì sao, bé cảm thấy vị lão bá này rất quen, có lẽ không chừng bọn họ đã từng gặp mặt rồi.

.

Hơn hai năm nay, vô luận Hi Trần cố gắng như thế nào, ký ức ngày trước cũng không sao nhớ ra nổi, khiến bé thực vô cùng ấm ức, nhưng Phong lại không hề muốn bé nhớ ra quá khứ, chỉ cần bé làm chính mình là được.

.

Lão khất cái chăm chú nhìn Hi Trần thật lâu, thấy y phục bé hoa lệ, thanh tú tuyệt trần, lại không giống hạng phú gia công tử không coi ai ra gì, vẫn có tấm lòng thiện lương luôn nghĩ hết cách giúp đỡ người khác, lão khất cái tựa như nhận ra điều gì đó, xấu hổ cúi đầu.

.

Hi Trần không để ý đến những vết bẩn trên người lão khất mà mở lòng bàn tay hắn ra đặt hà bao vào, liền phát hiện ra chỗ cổ tay hắn có một vết sẹo mảnh dài rất sâu, lại nâng tay kia lên, Hi Trần lúc này mới hiểu rõ, khó trách tay hắn sao lại vô lực như vậy, gân tay có lẽ bị cắt bởi một lưỡi đao sắc bén?

.

Bọn họ đều bò trên mặt đất như vậy, có lẽ cả gân chân cũng đã bị đứt, không biết bọn họ đã gây ra thù oán gì, khiến người ta ra tay độc ác như vậy?

.

“Lão bá, ngài nhận chút ngân lượng này đi! Đủ cho một nhà các người sống tốt một thời gian, tay chân của ngài, có lẽ ta có cách chữa, nhưng cần chút dược liệu, ngài ở đây đợi ta, ta lập tức trở về, Tuyền nhi, ngươi giúp ta ở đây chăm sóc họ.” Hi Trần giao phó xong, liền xoay người muốn rời đi, đã thấy Nghiên Dục Phong sớm đã đứng đằng sau.

.

“A! Phong, huynh tới thật đúng lúc, mấy người bọn hắn đều bị thương, di chuyển khó khăn, ta đi lấy chút dược, huynh giúp ta trông chừng bọn họ được không?” Hi Trần cũng không chờ Nghiên Dục Phong đồng ý, liền tự động chạy đí.

.

“Tuyền nhi, đi trông chừng tiểu phụ thân đi.” Nghiên Dục Phong bình thản giao phó, sau khi thấy Nghiêm Diệc Tuyền rời đi, mới quay đầu lại nhìn mấy tên khất cái đang bò tựa như súc vật kia.

.

Y hừ lạnh một tiếng, “Hừ! Mấy người các ngươi. . . . Mệnh cũng thật tốt, có thể kéo dài chút hơi tàn đến bây giờ sao?”

.

Bốn tên khất cái vừa nghe thấy âm thanh của Nghiên Dục Phong, sợ tới mức tựa như sắp vãi ra quần, miệng càng không ngừng phát ra thanh âm” a a”, từ đó có thể nghe ra là bọn họ đang vô cùng sợ hãi, bốn người co lại một chỗ, liều mạng dập đầu, tựa như đang xin tha.

.

Nghiên Dục Phong từ từ cúi người, cất tiếng lạnh lẽo: “Năm đó. . . . Nếu không phải thê tử của ta liều mình thay ngươi cầu tình, mấy tên súc sinh các ngươi há có thể sống đến bây giờ? Hiện tại. . . . Biết phải làm gì rồi chứ? Hửm?”

.

Lão khất cái nhục nhã không thôi, hận chính mình năm đó quá mức mê tín, tin lời thê tử cùng thầy tướng số, càng lúc càng sủng nữ nhi đến vô pháp vô thiên, mới dẫn đến kết cục nghèo túng thê thảm như ngày hôm nay, nói ra. . . . hết thảy đều là tự hắn gieo gió gặt bảo, phạm tội phải chịu quả báo.

.

Nghiên Dục Phong đứng dậy, lấy mủi chân nâng cằm lão tên khất lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Bây giờ, ngươi cầm ngân lượng trên tay mang theo mấy tên súc sinh này lập tức cút khỏi thành Hàng Châu, nếu để ta nhìn thấy ngươi một lần nữa, sẽ không tốt bụng như ngày hôm nay đâu!”

.

Bốn tên khất cái tựa như nhận được đại xá vội vã tranh thủ bò cách xa Nghiên Dục Phong, không bao lâu sau, Hi Trần và Nghiêm Diệc Tuyền cầm theo một chút thảo dược trở lại.

.

“Ơ? Phong, bọn họ đâu?” Hi Trần khó hiểu hỏi Nghiên Dục Phong.

.

Nghiên Dục Phong khinh miêu đạm tả nói: “Đi rồi.”

.

“Đi rồi? Nhưng mà. . . . Tay chân bọn họ đều đã bị chặt đứt nha!” Hi Trần vẻ mặt không tin nói.

.

“Bọn họ là kẻ lừa đảo, không phải là khất cái, Trần nhi đã hảo tâm quá mức rồi!!” Nghiên Dục Phong vốn mưu kế cao sâu nói dối chưa bao giờ thấy chột dạ.

.

“Vậy sao. . . . . ?” Hi Trần ủ rũ cúi đầu, bé cảm thấy những người kia dường như có chút quen biết mình, tim ẩn ẩn nhói đau.

.

Nghiên Dục Phong thở dài, ôm chặt Hi Trần vào lòng, vui mừng vì tiểu thê tử vẫn dễ lừa như trước, nhưng cũng đau lòng vì bé sau khi mất trí nhớ tính tình dù không còn tự ti yếu đuối như xưa, nhưng vẫn giữ tính nết làm người tốt quá mức.

.

Từ khi nhận sư phụ làm nghĩa phụ, dựa vào hai năm được sư phụ tận tình chỉ dạy y thuật, tiểu đông tây luôn dùng y thuật cứu người lấy đó làm đạo lý hàng đầu, hoàn toàn không biết lòng người hiểm ác.

.

“Sắc trời đã tối. . . . Chúng ta. . . . Về nhà đi. . . .”Nghiêm Dục Phong cúi đầu ôn nhu như nước nói với tiểu thê tử của mình.

.

Hi Trần ngẩng lên nhìn ánh mắt thâm tình của Nghiên Dục Phong, biết đây mới là người bé nương tựa cả đời, bé hướng Nghiên Dục Phong nở một nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ nhàng nói: “Vâng”.

.

Nắm bàn tay Nghiêm Diệc Tuyền bộ dạng đã lớn hơn mình một chút, mỉm cười để phu quân dẫn mình về nhà.

.

Một nhà ba người dọc theo đại lộ chậm rãi đi bộ, ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu xuống khiến bóng ba người vừa nhỏ vừa dài, thỉnh thoảng truyền đến từng trận cười nhẹ nhàng dễ nghe.

.

TOÀN VĂN HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play