CHƯƠNG 17

Khi Hi Trần mông lung tỉnh lại thì đã qua ngày hôm sau, sớm đã đến giờ Dậu, sắc trời dĩ nhiên là tối đen mù mịt, bé kinh hoảng chạy nhanh xuống giường, trong đầu đang hối hận, buồn phiền vì sao bản thân lại ngủ cả ngày, thì Hà đại nương đã lắc lắc thân hình mập mạp mạnh mẽ mở cửa vào.

Vừa thấy Hi Trần không mảnh vải che thân xuất hiện ở trong phòng Nghiêm Dục Phong, khuôn mặt của Hà đại nương lập tức biến sắc, mụ ta không nén nổi tức giận mà xông lên phía trước, một phen nắm lấy Hi Trần đá ngã xuống đất, thân mình trắng gầy nhất thời bị đánh vài chỗ hiện lên một mảnh ứ thanh.

(ứ thanh: vết bầm xanh đen )

“Hảo a! Ngươi thật là cẩu nô tài thấp hèn to gan, Vương gia vừa mới hồi phủ, ngươi lại bắt đầu phóng túng như vậy, cả gan bò lên giường Vương gia ư? Cư nhiên còn dám để mình ngủ thẳng đến bây giờ? Ngươi tưởng buổi tối hầu hạ Vương gia xong, ban ngày sẽ không cần làm việc sao? Trách không được ta cả ngày tìm không thấy bóng dáng chết tiệt của ngươi, ngươi đúng là không được giáo huấn đủ a!”

Bàn tay đầy đặn của Hà đại nương vung lên tát Hi Trần vài bạt tai, trên khuôn mặt nhỏ gầy tái nhợt liền xuất hiện vài vết bầm sưng đỏ, khóe miệng cũng bị Hà đại nương đánh chảy máu, Hi Trần sợ hãi mà co rụt thân mình né tránh đánh đập chửi mắng của Hà đại nương, miệng không ngừng giải thích: “Thưa. . . . Thực xin lỗi. . . .Hà đại nương. . . . Nô tài lần sau. . . . Lần sau không dám … nữa . . . . Thực xin lỗi. . . . Thực xin lỗi. . . .”

“Lần sau? Còn có lần sau?! Ngươi quả thật là không biết xấu hổ! Ta mà là Vương gia a, sớm đem thứ ti tiện nhà ngươi ném tới kỹ viện để hầu hạ nam nhân khác, loại thân thể dơ bẩn khó coi này cũng dám đến câu dẫn Vương gia, ngươi còn dám ở trong phòng chủ tử ngủ cả đêm, ngay cả việc đơn giản cũng không có làm, nếu không dạy dỗ ngươi biết chút phép tắc, ngươi sẽ không biết thân, biết phận mình!”

Bàn tay mập mạp của Hà đại nương ra sức cấu, ngắt thân thể gầy yếu trần truồng của Hi Trần, bàn chân thô thiển thỉnh thoảng lại đá vào người bé, buông lời cay nghiệt mà chửi rủa chế nhạo, Hi Trần ngấn lệ ủy khuất co rút trong góc tùy ý Hà đại nương trút giận, tận lực che chở tay trái của mình, cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng.

“Dừng tay! Bà đang làm cái gì? !” Một đạo thanh âm nghiêm khắc từ sau truyền đến.

Hà đại nương quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, khuôn mặt lập tức thay đổi bày ra biểu tình vui vẻ, mụ phơi phới mà cười nói: “Phong Minh đại gia, Vương gia không ở trong phòng đâu! Ngài tìm Vương gia phải không?

“Ta đến tìm Trần Nhi, sao bà lại đánh hắn?” Phong Minh vẻ mặt tức giận, vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng đau lòng trên, Trần Nhi lại làm sai cái gì? Chẳng biết tại sao lại bị mụ đánh thê thảm đến vậy?

“Ách. . . . Việc này. . . . Phong Minh đại gia ngài có điều không biết, hôm nay nô tỳ tìm hắn tìm cả ngày cũng không thấy bóng dáng hắn, nô tỳ tưởng. . . . Chắc là hắn lại muốn lười biếng, trốn tránh không chịu an phận làm việc, mới tự mình đi tìm hắn, cũng không ngờ! Hắn cư nhiên không biết xấu hổ mà trốn trong phòng Vương gia, ngài nói xem. . . . Việc này coi được sao? Cho nên nô tỳ mới dạy dỗ giáo huấn hắn a! Bằng không hạ nhân trong phủ không phải đều tạo phản?” Hà đại nương vẫn cho rằng chính mình không có làm sai, cố ý nói tiếp mà mặt không đổi sắc, hơi thở không gấp.

“Ta cảnh cáo bà, Vương gia đã từng dặn dò, sau này Hi Trần đều ngủ trong phòng Vương gia, từ giờ trở đi, Trần nhi không do ngươi quản, không cho phép bà bắt hắn làm những công việc nặng nhọc nữa, nghe thấy không?” Phong Minh lời lẽ nghiêm khắc ngầm ra lệnh.

“A? !” Hà đại nương trợn to mắt, dường như không thể tin được việc mình vừa nghe.

“Có nghe hay không? !” Phong Minh mạnh mẽ lên tiếng.

“Nghe, nghe được ạ.” Hà đại nương trong lòng có chút không cam tâm mà trả lời .

“Còn có, truyền đạt xuống, sau này bất luận kẻ nào trong phủ cũng không được động chạm đến hắn, nếu để ta thấy chuyện như hôm nay còn xảy ra, ta sẽ hỏi tội bà! Đi xuống đi!”

“Dạ . . . Nô tỳ cáo lui.” Hà đại nương trộm trừng mắt liếc nhìn Hi Trần một cái, rồi mới căm giận rời đi.

Đợi Hà đại nương đi xa, Phong Minh nhìn về Hi Trần đang không ngừng run rẩy trong góc phòng, bất đắc dĩ thở dài, bước đến trước mặt bé ngồi xổm xuống, khẽ cất tiếng gọi: “Trần Nhi?”

Hi Trần khiếp sợ ngẩng đầu, nước mắt sợ hãi không khống chế được theo khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ trượt xuống dưới, thân mình bầm tím không khỏi run rẩy quỳ sụp xuống, hai tay nhỏ gầy ôm chặt lấy đầu gối, khiến người khác nhìn thấy trong lòng bất giác nhói đau, bé thấy rõ khuôn mặt của người vừa đến, lúc này mới hoảng sợ mà mở miệng: “Phong đại gia. . . . Thực xin lỗi. . . . Nô tài. . . . Ngủ quên. . . . Nô tài. . . . Lập tức đi làm việc. . . . Thực xin lỗi. . . .”

Phong Minh ngăn Hi Trần lại, “Từ nay về sau ngươi không cần làm việc, trước thay bộ y phục này đi! Có thể hơi lớn một chút, lát nữa người của Chức Tú Phường sẽ đến giúp ngươi may mấy bộ xiêm y, bây giờ ngươi cứ mặc tạm bộ này.”

Toàn vương phủ trên dưới căn bản tìm không thấy người có xiêm y vừa với thân hình Hi Trần, dáng vẻ mỗi người đều cao lớn, tìm được bộ xiêm y này thật mất một phen công phu.

“Không, không được đâu. . . . Phong đại gia. . . . Nô tài. . . . Nô tài không thể mặc được. . . . Nô tài mặc bộ đồ cũ trước khi đến dục trì. . . . . .”

Không nghe được câu nói đầu tiên của Phong Minh, Hi Trần vừa nhìn đến bộ xiêm y trên tay Phong Minh, vội vàng khéo léo từ chối, hai gò má còn vương lệ, bé không dám tiếp nhận xiêm y Phong Minh đưa.

Trước kia, khi ở Sở gia, lão gia tuyệt đối không cho phép bé có hai bộ y phục cùng một lúc, bé đều là thẽ thọt khúm núm hướng các hạ nhân khác xin một bộ hơi lớn một chút, để bé có thể mặc tốt vài năm, vì thế cho dù xiêm y mặc đến vừa cũ vừa rách, bé cũng không dám tùy tiện vứt bỏ, bộ trước kia. . . . Còn có thể mặc lâu lắm. . . .

“Bộ y phục kia đã sớm bảo người vứt bỏ, ngươi thay nhanh chút đi, tất cả mọi người đang đợi ngươi đấy!”

“Na. . . . Phong đại gia. . . . Xin hỏi. . . . Bộ xiêm y. . . .Trị giá bao nhiêu tiền?” Hi Trần sợ hãi hỏi, trong lòng có chút không muốn bộ y phục đẹp đẽ ấy, thầm ngẫm nghĩ, mới đến vương phủ không bao lâu, liền thay đổi hai bộ xiêm y, trong lòng thực băn khoăn, cần phải cố gắng làm việc kiếm chút tiền hoàn lại cho người ta mới được.

Phong Minh bị Hi Trần hỏi đến á khẩu không trả lời được, đây bất quá là hắn từ chỗ hạ nhân lấy một bộ y phục trẻ con cũ từ lâu không ai mặc thôi, cũng không phải tơ lụa gấm vóc gì cả, như thế nào ngay cả loại quần áo này bé cũng muốn hỏi bao nhiêu tiền? Nếu chút nữa người của Chức Tú Phường đến thay bé may y phục mới, bé chẳng phải sẽ sợ tới mức trốn mất?

“Đây chẳng qua chỉ là y phục người khác không còn dùng, không đáng bao nhiêu tiền, thay trước đi! Vương gia đang đợi chúng ta .”

“Tạ. . . .Tạ ơn Phong đại gia. . . . Thưởng nô tài. . . . Xiêm y.” Hi Trần qua loa lau nước mắt trên mặt, gỡ đi vẻ khiếp sợ mà tươi cười, nhu thuận hướng Phong Minh cảm ơn, lập tức tiếp nhận xiêm áo, sờ qua chất liệu của bộ y phục, bé biết bộ xiêm y này so với trước kia bé mặc đều hảo hơn nhiều lắm, Hi Trần cẩn cẩn dực dực mà xuyên y, chỉ lo mình có chút bất cẩn chân tay thô kệch làm hỏng.

(Xuyên y: mặc quần áo)

.

Phong Minh ngồi xuống cạnh hắn, nhanh nhẹn thay hắn thắt dây lưng, cũng đem cổ tay áo cùng ống quần quá dài cuốn lên, nhìn đến Hi Trần mang bộ dáng tiểu hài tử lại mặc vào xiêm y của người lớn, Phong Minh cũng không cảm thấy buồn cười, chỉ có đầy ngập đau lòng, Trần nhi nhỏ gầy như vậy, ngay cả hài tử mười ba, bốn tuổi so với bé đều cao lớn hơn nhiều lắm.

“Đến, còn có giầy.” Một tay cầm hài vải thô đặt ở bên, một tay muốn nâng chân Hi Trần giúp bé xỏ giày, lại bị bé rụt lại.

“Phong, Phong đại gia. . . . Nô tài không cần. . . . Xỏ hài . . . . Ống quần này có thể che khuất. . . . Người ta nhìn không thấy đâu. . . .” Chưa từng xỏ qua hài làm bé sợ hãi, khẽ kháng cự Phong Minh.

Có y phục để che đậy thân thể cũng đã tốt lắm, hài này, tất này, bé có mơ cũng không dám mơ mình có thể chạm đến, chỉ cần xa xa nhìn thấy mọi người mặc xiêm y dày cùng hài để giữ ấm đi qua cũng khiến bé mê thích thỏa mãn không thôi, huống hồ, chân trần đi đường nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói quen .

Phong Minh không còn cách nào khác, buộc lòng phải dùng đến chiêu bài Vương gia, “Đây là dặn dò của Vương gia, ngươi muốn làm cho ngài sinh khí?”

.

“Không, không. . . . Nô tài không dám. . . .” Hi Trần sợ hãi mở miệng.

Phong Minh hài lòng giúp Hi Trần đi hài, giúp bé sửa sang lại xiêm y, lại quan sát, ân. . . . Ngay cả giầy cũng có chút lớn. . . .

” Có thể khi mang hài này, ngươi sẽ có chút bất tiện, chỉ cần nhẫn nại một tí thôi! Nào, chúng ta đi dùng bữa.” Liền dắt tay Hi Trần định dẫn ra ngoài.

Hi Trần nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, dùng. . . . dùng bữa? ! Phong đại gia có phải hay không nói sai rồi? Là bản thân Phong đại gia đi dùng bữa! Tại sao cũng muốn mang theo mình chứ? Mình bất tri bất giác mà ngủ cả ngày, công việc nào cũng chưa có làm! Mình làm sao có tư cách ăn cơm chứ. . . . . . ?

Vội vàng vùng tay ra khỏi bàn tay Phong Minh đang nắm lấy, Hi Trần cúi đầu sợ hãi nói: “Phong, Phong đại gia. . . . Nô tài muốn đi làm việc. . . . Không thể ăn cơm được. . . .”

Cho dù muốn ăn cũng phải chờ Ngọc thẩm thưởng cho mới được, làm sao mình có thể cùng Phong đại gia ăn cơm chứ!

“Ta vừa mới nói qua, từ nay về sau ngươi không cần làm việc nữa, đây là do Vương gia dặn dò, hắn để ta ở đây đợi ngươi tỉnh lại thì mang ngươi đi dùng bữa tối, hiện tại Vương gia, Lăng thiếu gia, cùng biểu muội Lăng thiếu gia là Phương cô nương đều ở trong nhà ăn chờ chúng ta đấy! Đi nhanh đi! Đừng để Vương gia sinh khí.”

Hi Trần mở lớn mắt nhìn Phong Minh, không cần làm việc? ! Na. . . . Mình có thể làm cái gì?

Thừa dịp Hi Trần hiện ra dáng vẻ ngây ngốc, Phong Minh nắm lấy cánh tay nhỏ bé gầy như que củi của Hi Trần, cương quyết dắt bé đi dùng cơm.

Lúc này người hầu đang nối đuôi nhau đem hơn mười đạo sơn trân hải vị bưng lên bàn, trong nhà ăn tức khắc truyền đến từng trận hương khí, làm cho ai ngửi thấy cũng không khỏi muốn động đậy tay chân.

“Vương gia, người đến rồi.” Phong Minh ở cửa nhà ăn cung kính hướng Nghiêm Dục Phong hành lễ, bàn tay ôn nhu gắt gao nắm tay Hi Trần, tựa như đang khuyến khích bé.

Nghiêm Dục Phong vẫn như trước mặt không chút biểu cảm, ánh mắt thản nhiên lại bắn cái nhìn lạnh lùng hướng chỗ Phong Minh đang nắm bàn tay Hi Trần, Phong Minh hoảng sợ liền nhanh chóng buông bàn tay nhỏ bé đang nắm ra, cười gượng gạo, đợi đến khi Nghiêm Dục Phong ra hiệu cho lui, mới như được đại xá mà đi đến ngồi trong nhà ăn.

Hi Trần nhất thời mất chỗ dựa, bất lực không an lòng đứng ở cửa, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt xiêm y chính mình, không biết nên làm như thế nào cho phải?

Bỗng nhiên, tựa như nhớ tới cái gì, bé vội vàng quỳ xuống hướng mọi người trong đại sảnh cúi đầu hành lễ, “Nô tài. . . . Nô tài thỉnh an Vương gia, Lăng đại gia, Phương. . . . . .” Chưa nói xong đã bị Lăng Ngữ Hàn nhanh nhẹn cắt đứt.

.

“Ai! Còn thỉnh gì an gì a? Chờ ngươi thỉnh an xong, đồ ăn đều lạnh, về sau không cần xưng hô nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, biết không? Trong vương phủ các hạ nhân khác cũng không giống như ngươi nhiều quy củ đến vậy.” Lăng Ngữ Hàn mất kiên nhẫn mà ôm lấy thân mình Hi Trần, đưa bé tiến vào trong.

“Đến, ngươi ngồi chỗ này. . . . Ai? Từ từ, mặt của ngươi làm sao vậy?” Hắn vỗ vỗ chờ Nghiêm Dục Phong hướng tới chỗ bên phải Hi Trần ngồi xuống, nhất thời quay đầu lại, phát hiện hai má Hi Trần đang sưng đỏ .

Hi Trần vội vàng cúi đầu, cố gắng không để mọi người nhìn thấy mặt mình, bé lắp bắp giải thích: “Không, không có. . . . Không có việc gì đâu. . . .”

.

“Cái gì không có? ! Sưng đến như vậy, rõ ràng là bị người khác tát mạnh mà?” Lăng Ngữ Hàn nâng cằm Hi Trần để nhìn kỹ, không vui vẻ kêu lên, một bên từ trong lòng ngực lấy ra thuốc mỡ nhẹ nhàng giúp Hi Trần thượng dược.

“Không, không phải. . . . Lăng đại gia. . . . Là, là nô tài. . . . Bản thân ngu ngốc. . . . Đụng phải mà. . . .” Hi Trần nhẹ nhàng từ chối, nhanh níu góc áo, lời nói dối thốt ra thật vụng về.

Gương mặt lạnh lùng tuấn dật của Nghiêm Dục Phong chuyển hướng sang Phong Minh hỏi, Phong Minh đằng hắng trong cổ họng, đem sự thật nói ra: “Vương gia. . . . Mới vừa rồi khi thuộc hạ đi gọi Trần Nhi. . . . Hà đại nương. . . .Đang giáo huấn hắn. . . .”

Ánh mắt hờ hững trong phút chốc rét lạnh nhìn về phía Phong Minh, Phong Minh sợ hãi đến đứng ngồi không yên, không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang cầu xin của Hi Trần, đem sự thật toàn bộ kể ra.

“Cái gì? ! Hà đại nương kia là cái quái gì? Mụ ta lai lịch thế nào? Bổn thiếu gia rất muốn đi giáo huấn nàng một phen!”

Lăng Ngữ Hàn nghe xong liền thở hổn hển muốn ra ngoài tìm người kiếm chuyện, Hi Trần vội vàng ngăn hắn lại, luống cuống mở miệng: “Không cần. . . . Lăng đại gia. . . . Là lỗi của  nô tài. . . . Là tự nô tài. . . . Ngủ quá muộn. . . . Không có làm việc. . . . Hà đại nương dạy bảo nô tài là đúng lắm. . . . Nô tài về sau sẽ không tái phạm lỗi nữa. . . . Van cầu ngài. . . . Đừng đi tìm bà. . . .”

Nghiêm Dục Phong hướng Phong Minh ra hiệu, Phong Minh hiểu rõ khẽ gật đầu, mà Lăng Ngữ Hàn cũng thấy được trong ánh mắt Nghiêm Dục Phong có chứa sát ý, lập tức hiểu được ý của y, lúc này mới nhếch môi cười ngồi xuống.

“Ngươi a! Coi như có chút lương tâm. Tiểu Trần Nhi ngoan, ta không đi tìm cái gì Hà đại nương, đến, mau ngồi xuống dùng bữa.” Lăng Ngữ Hàn ôn hòa đối với Hi Trần nói, một tay xoa trán Hi Trần , ân. . . . May mắn là đã hạ sốt.

“Vương gia, hắn là người què a? Hơn nữa hắn liên tục tự nhận mình là nô tài, đây là nơi của hạ nhân sao? Ăn mặc xấu như vậy, dựa vào cái gì để hắn cùng chúng ta dùng bữa?”

Một đạo nữ thanh bất ngờ vang lên, Phương Tình buồn bực hồi lâu không hề lên tiếng trong lòng có chút không vui hỏi, không nghĩ tới ở trong này chịu khổ cả buổi, cũng chỉ vì chờ một nô tài què chân, hơn nữa dựa vào cách nói của hạ nhân trong phủ, tên đó chỉ là một nam sủng.

Hi Trần nhạy cảm nhận ra được địch ý từ Phương Tình truyền đến, cước bộ bất ổn, sợ sệt lui lại phía sau mấy bước, tận lực đem bản thân cách xa bọn họ một chút, cúi đầu không dám nhìn các vị chủ tử có thân phận tôn quý đang ngồi trong đại sảnh, chỉ lo bản thân hèn mọn thấp kém sẽ khiến mọi người chán ghét.

“Uy! Tình Nhi, nói chuyện lễ phép một chút, tiểu Trần Nhi chỉ là chân có chút khập khiễng, sao lại gọi là người què? Một ngày nào đó, chân hắn sẽ hảo hơn, còn nữa hắn cũng không phải hạ nhân ở đây, hắn chính là người trong lòng của “ai kia”!”

Lăng Ngữ Hàn nói đến phần sau còn nhìn về phía Nghiêm Dục Phong mặt không chút biểu tình mà nháy mắt ra hiệu, tựa như muốn khiêu khích để Phương Tình bỏ cuộc giữa chừng, đừng tự mình đa tình .

Cái gì!? Phương Tình tức giận quay đầu nhìn chằm chằm vào Hi Trần đang càng ngày càng hướng cạnh cửa thối lui, chẳng qua chỉ là một tên nô tài thấp hèn què quặt, gầy trơ xương không chút thịt, toàn thân mặc xiêm y vải thô xấu xí, bộ dạng vừa nhát gan lại yếu đuối, đã thế lại còn là nam hài tử, Vương gia sao có thể coi trọng y?

“Vương gia, lời biểu ca ta nói có phải sự thật hay không? Thân phận của huynh hiển hách, sao có thể coi trọng nô tài vừa bẩn vừa xấu này! Nhất định là biểu ca ta bịa chuyện đúng không?” Biểu tình trên mặt Phương Tình chuyển thành vẻ ôn nhu như nước, tay ngọc thon dài chầm chậm xoa nhẹ lên cánh tay Nghiêm Dục Phong, ánh mắt quyến rũ khao khát chờ đợi đáp án từ miệng Nghiêm Dục Phong.

Lăng Ngữ Hàn giễu cợt cười lạnh một tiếng, thờ ơ nhìn biểu muội nhà mình tự biên tự diễn, hắn đi đến cạnh cửa giữ lấy Hi Trần đang muốn lặng lẽ rời đi, kéo bé tới trước bàn ăn.

“Tiểu Trần Nhi, mau ngồi xuống dùng bữa đi! Lời biểu muội ta nói vừa rồi ngươi cứ coi như không nghe thấy đi.”

“Không. . . . Nô tài. . . . Không thể. . . . Như vậy không đúng quy củ. . . . . .” Hi Trần lại vội vàng lui về phía sau vài bước.

“Cái gì không quy củ, dùng bữa còn muốn quy củ gì chứ?” Lăng Ngữ Hàn nhíu mày hỏi.

“Nô tài. . . . Là hạ nhân. . . . Không thể ngồi ghế. . . . Càng không thể cùng chủ tử dùng bữa được.” Hi Trần dùng thanh âm nho nhỏ giải thích .

Nghiêm Dục Phong vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, băng lãnh nhìn Hi Trần, mở miệng nói: “Ngươi không phải hạ nhân, ngồi xuống.”

“Đó! Vương gia nhà ngươi cũng nói như vậy, còn không mau ngồi xuống, bổn thiếu gia đói muốn chết.”

Hi Trần ngây ngốc đứng tại chỗ, Vương gia nói mình không phải hạ nhân, kia. . . . Nếu mình không làm hạ nhân. . . . Mình có thể làm cái gì? Vương gia muốn đuổi mình đi sao? (làm ‘vợ’ của  chàng ta cưng ạ :”>)

Bé hoảng hốt muốn xác nhận lại một chút, nhưng vừa nhìn thấy nhãn thần sắc bén của Nghiêm Dục Phong, lời muốn hỏi lại chui tọt xuống bụng, nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế.

Bé hoang mang chỉ dám nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn, sợ bản thân làm bẩn ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay chính mình đang đặt trên đùi, mắt không dám loạn nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play