Editor: Giáng Sinh

Ngón tay Tằng Trạm vuốt ve dịch thủy ướt đẫm trên quần lót, Úy Lam vặn vẹo thân thể, chỉ chỉ vào tiểu Tằng Trạm: “Con kìa!” Tằng Trạm không buồn để ý, cúi đầu ngậm lấy hạch đào mật ngọt nhỏ xinh ở trên đỉnh, đầu lưỡi đánh lượn một vòng sau đó mút lấy đỉnh trân châu làm nó săn cứng đỏ hồng lên.

“Ưm…” Úy Lam khẽ rên rỉ: “Chú đừng…” Để tiểu Tằng Trạm thấy được thì mắc cỡ chết đi được.

Tằng Trạm há miệng, mật dịch thơm ngon chảy dọc từ miệng xuống cằm, anh bước xuống giường đẩy cái nôi của tiểu Tằng Trạm ra thật xa, Úy Lam ngồi bật dậy, quát: “Sao chú lại làm vậy với con chứ?”

Tằng Trạm lắc đầu: “Anh không để nhóc con chiếm em làm của riêng đâu.” Hai ngón cái hợp lại day miết hạch đào nhỏ đến đáng thương, anh không thể chờ đợi thêm nữa vội lột sạch quần áo cả hai, vật nam tính của anh đã sớm dựng thẳng đứng như lều trại, lấy cái gối mềm lót dưới eo của Úy Lam, nhẹ thả lỏng người rồi dùng sức đẩy về phía trước, chui qua khe cửa mình của Úy Lam, phóng thẳng vào cơ thể cô.

Bên trong ấm nóng, trơn trượt lại mềm mại bao bọc lấy anh thật chặt, cậu em nhỏ của anh sướng ngây ngất đến phát điên, thoải mái đến chết đi được…

Hai chân Úy Lam co rút muốn vùng thoát khỏi hông của anh nhưng lại không đủ sức, đá nhẹ vài cái.

A… Ưm…

Úy Lam nhắm nghiền hai mắt, càng nghe thật rõ tiếng thở dốc mờ ám đầy quyến rũ, mị hoặc.

Tằng Trạm lau mồ hôi trên mặt, chợt bật cười: “Hèn gì mấy hôm nay cảm thấy không thoải mái…” Cúi đầu ngậm lấy một bên bánh bao no tròn trắng trẻo, cơ thể Úy Lam run lên bần bật, Tằng Trạm hài lòng cười hắc hắc: “Sao anh có thể nhiều ngày như vậy mà không đụng vào em thế nhỉ?”

Úy Lam cắn mu bàn tay anh, mắng: “Đàng hoàng xíu được không?”

Đỉnh quy đầu tiến sâu vào trong, đụng đến chỗ nhạy cảm, đâm đến tận cổ tử cung làm Úy Lam hơi đau. Úy Lam hí mắt, mắng: “Đau chết đi được.”

Tằng Trạm gấp rút lui ra ngoài, hôn lên trán Úy Lam: “Anh sẽ nhẹ nhàng hơn.” Úy Lam gật đầu, vỗ vỗ tay anh: “Tiếp tục đi mà!”

Tằng Trạm tuân lệnh, ra sức cày sâu cuốc bẵm, chăm chỉ cày cấy.

***

Những ngày kế tiếp cuộc sống càng trời yên biển lặng, ba cô gái được Tằng Hải chọn lực không có lấy một cơ hội tiếp cận Tằng Trạm, anh mảy may không lo lắng gì cả.

Tiếng tăm của Lương San San không hề nhỏ nhưng khoảng thời gian này lại bị tên tuổi của Úy Lam lấn lướt. Bây giờ khắp trong thành phố, không ai lại không biết đến Trầm Úy Lam.

Nào ai ngờ được, từ một cô gái ngây ngô ở thôn nhỏ không ai biết giờ lại nổi đình nổi đám đi biểu diễn âm nhạc khắp nơi.

Chớp mắt một cái, tiểu Tằng Trạm đã tròn một tuổi.

Úy Lam không ngờ cuộc sống lại qua nhanh đến thế!

Tằng Trạm lật lịch xem, mới giật mình, cô vợ nhỏ của mình đã tròn hai mươi tuổi.

Anh đã dẫn cô theo mình hơn bốn năm rồi…

Hơn bốn năm trời, biết bao nhiêu chuyện xảy ra.

Tằng Trạm đang suy tính xem chừng nào đi đăng ký kết hôn với Úy Lam, nhưng lúc này thì chưa được… Với tiếng tăm của Úy Lam hiện giờ, nếu đi đăng ký kết hôn sẽ có người điều tra giấy tờ liên quan đến Úy Lam, đến lúc đó tiểu Tằng Trạm sẽ bị phát hiện.

Một cô gái còn ở tuổi vị thành niên lại ở chung với một người đàn ông, chưa kết hôn mà đã có con…



Cái chính ở chỗ người đàn ông ấy lại là anh đây!

Với lại thân phận hiện giờ của anh cũng không tiện kết hôn. Tằng Trạm khổ não rất lâu, đợi Úy Lam về nhà hai người liền bàn tính với nhau.

“Em muốn kết hôn không?” Tằng Trạm nhìn cô, nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng kiên định.

Úy Lam mím môi, cô và Lâm Hân Du đã có nói qua, bây giờ kết hôn không tốt, đối với cô không tốt, đối với chú cũng vậy.

Úy Lam lắc đầu: “Không muốn!”

Tằng Trạm hôn lên trán cô: “Anh nhất định sẽ cưới em, nhất định sẽ cho em một danh phận.”

Thời gian không quá lâu, chỉ hai năm thôi.

Danh dự bị tổn thương cũng không bằng việc anh sợ nhất Tằng Hải sẽ gây nguy hại đến Úy Lam.

Úy Lam quay đầu hỏi: “Đoàn Kết đâu?”

Chắc rồi… Đặt tên bé con là Đoàn Kết. Tằng Đoàn Kết! Mặt Tằng Trạm đầy lúng túng: “Mẹ Lâm dắt ra ngoài chơi rồi.” Úy Lam gật đầu: “Sao chú hai lại cười tên của con chứ?”

“Anh không cười.” Anh không dám cười nha. Chính cái tên hài hước như vậy… mới làm cho người khác nghe được mà bật cười.

“Chúng ta phải đoàn kết, phải thật đoàn kết, có biết hay không hả?” Úy Lam vặn lỗ tai anh, Tằng Trạm không biết phải nói cái gì, chỉ nâng cả người Úy Lam đặt ngồi lên đùi của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play