Bởi vì Lăng Đô Vương bị phế truất, hoàng đế lại đang ngã bệnh, chuyện lập thái tử liền tạm thời bị gác lại, các trọng thần lúc trước vội vã vào kinh đô thương nghị chuyện này bây giờ lại nhàn hạ không có việc gì làm.
Có điều mọi người đều không quên việc này, sớm muộn vẫn phải đưa vào chương trình nghị sự.
Lúc trước người nhà họ Vệ đã xin rời đô vì phải về lo việc quân ở trọng địa Vũ Lăng, bây giờ họ Tuân cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục, chuẩn bị rời khỏi đô thành.
Những người khác đều chưa đi, đặc biệt là các phiên vương. Rất nhiều người trong số họ có cơ hội, đương nhiên là không chịu bỏ cuộc ra về.
Tư Mã Diệp phụng hoàng mệnh đến tiễn đưa Tuân thị, vừa đến ngoài cổng thành lại thấy một đội nhân mã lòng như lửa đốt chạy về thành.
Ông ta nhớ đội người ngựa này lúc ra thành có hai mươi người, bây giờ lại chỉ có năm sáu người về, chắc hẳn Dữu Thế Đạo sẽ rất giận dữ.
Đúng như dự đoán của ông ta, vừa mới đưa chân đám trọng thần, xe ngựa của Dữu Thế Đạo đã dừng lại trước mặt.
Tư Mã Diệp cũng không khách khí, vén vạt áo trèo lên xe. Dữu Thế Đạo ngồi trong xe, vẻ mặt không vui: "Tư Mã Tấn thật sự không có người trong triều giúp đỡ chứ? Vì sao vẫn không thể trừ khử được hắn?"
Tư Mã Diệp nói: "Nếu hắn có người hỗ trợ thì sao lại dễ dàng bị chúng ta làm cho bị phế truất như vậy? Nghĩa Thành hầu nghĩ nhiều quá rồi".
Ban đầu Dữu Thế Đạo cũng nghĩ như vậy, ởi vì Tư Mã Tấn tâm tính tàn nhẫn, bản tính lại mưa nắng thất thường, trong triều làm gì có ai chịu giúp hắn? Loại người này chỉ có thể khiến người khác sợ hãi tránh xa thôi. Có điều tính hắn vốn đa nghi, bây giờ không giải quyết được Tư Mã Tấn nên mới nghĩ có chuyện không ổn.
Bên ngoài có xe ngựa đi qua, đường hơi hẹp phải tránh đường cho người ta. Phu xe bước xuống xe dắt ngựa chuyển phương hướng, Dữu Thế Đạo vén rèm nhìn ra ngoài, nhìn thấy Bạch Ngưỡng Đường ngồi trong xe đi qua bên cạnh, bên cạnh còn có một thiếu niên áo trắng, hắn khinh thường buông rèm xuống.
"Bạch Ngưỡng Đường à? Con gái hắn là giáo viên của Tư Mã Tấn, hắn không về phe Tư Mã Tấn chứ?"
Tư Mã Diệp lập tức cười: "Nghĩa Thành hầu nhất định không biết quan hệ của hai cha con này kém đến mức nào. Con bé Bạch Đàn đó đã hơn mười năm không về nhà, ra ngoài dạy học tự lập môn hộ. Bạch Ngưỡng Đường cũng không bao giờ quan tâm đến cuộc sống của nó. Ngài cho rằng hắn sẽ nương nhờ Tư Mã Tấn vì quan hệ của con gái mình sao?"
Dữu Thế Đạo nghe vậy lại càng khinh thường: "Con bé Bạch Đàn này đúng là cũng sáng mắt, không giống như mẹ nó có mắt như không, lấy một tên tiểu nhân thèm muốn quyền thế, còn rơi vào kết cục hồng nhan yểu mệnh".
Tư Mã Diệp nghe vậy liền khinh thường trong lòng, nói như thể lấy ngươi là sống lâu trăm tuổi không bằng.
Đều là người cùng thế hệ, chuyện năm đó ông ta cũng có nghe sơ sơ. Hi phu nhân khuê danh là Hi Thuyên, năm đó là đối tượng theo đuổi của nhiều con cháu thế gia. Khi đó Dữu Thế Đạo là người bỏ công sức theo đuổi nhiều nhất, đáng tiếc Hi Thuyên lại lựa chọn gã Bạch Ngưỡng Đường không có gì nổi bật, khiến tất cả mọi người đều không ngờ được.
Giờ đây Bạch Ngưỡng Đường mặc dù là thái phó cao quý, nhưng đó chỉ là dựa vào tài danh mà thôi, dù thuộc hàng tam công cũng không có thực quyền gì, làm sao bằng được một nửa Dữu Thế Đạo? Cũng khó trách hắn lại không cam lòng.
Tư Mã Diệp cũng không quá coi trọng Bạch Ngưỡng Đường, mặc dù có tài của văn nhân nhưng lại không có khí tiết văn nhân, vì quyền thế mà một lòng muốn gả con gái vào gia đình quyền thế, cũng khó trách Bạch Đàn lại trở mặt với ông ta, thế là thầm cười chê cả Bạch Ngưỡng Đường và Dữu Thế Đạo một trăm lần.
Bạch Ngưỡng Đường lại không biết trong xe này có người đang cười chê mình, hôm nay ông ta đưa Bạch Đống đến quân doanh.
Tên nhóc này cũng không biết tại sao lại thay đổi thái độ, đột nhiên hạ quyết tâm phải vào quân đội rèn luyện. Bạch Ngưỡng Đường đưa hắn đến quân doanh ở gần đô thành, chỗ đó bây giờ tạm thừoi do thủ hạ cũ của Tư Mã Tấn quản lý, do không có binh phù nên sẽ không bị điều ra chiến trường, đưa con trai đến đó cũng yên tâm.
Bạch Đống thì không biết phải đến đó, đến trước doanh trướng nhìn thấy Kỳ Phong và Cố Trình đứng một trái một phải mới biết không ổn, muốn chạy nhưng đã không kịp.
Kỳ Phong xắn tay áo, vẻ mặt mờ ám nói với Bạch Ngưỡng Đường: "Thái phó yên tâm, hai người bọn ta nhất định sẽ chăm sóc lệnh lang thật tốt".
Bạch Ngưỡng Đường ung dung đáp tạ rồi quay người ra về.
Bạch Đống muốn chạy ra ngoài quân doanh cũng không có đường, đôi mắt hoa đào liếc nang liếc dọc, trên mặt nặn ra một nụ cười: "Kì thực ta cho rằng chúng ta vẫn có thể hóa thù thành bạn".
Cố Trình hất mớ tóc vàng xơ xác trên đầu im lặng nhìn hắn, Kỳ Phong nắm tay đốt xương kêu lách cách: "Tốt lắm, tới đi, ta và ngươi hóa thù thành bạn".
Bạch Đống lập tức nhanh chân chạy vòng vo khắp doanh trại, ai cũng không bắt được hắn.
Ngày đầu tiên nhập ngũ đã rèn luyện khả năng chạy trốn.
***
Lúc này Bạch Đàn và Tư Mã Tấn đã sắp tới Ngô Quận. Tiết thu lai đậm hơn một chút, trời sáng càng ngày càng muộn, trời tối lại càng ngày càng sớm, như vậy đi đường bất tiện, vì vậy dù cưỡi chiến mã nhưng cũng phải đi mất hơn mười ngày.
Rất không khéo, lại không tìm được nơi nghỉ chân, đêm nay lại phải ngủ ngoài trời.
Khắp nơi là đồng hoang, màn đêm đậm đặc như thực chất, Tư Mã Tấn vừa mới đốt đống lửa đã nghe thấy tiếng vó ngựa xa xa. Hắn ra hiệu cho Bạch Đàn chờ ở đây, cầm kiếm đi về phía đó nghênh đón.
Bạch Đàn dập tắt đống lửa, lắng nghe động tĩnh bên kia. Rất lâu sau vẫn không thấy Tư Mã Tấn về, nàng thật sự không yên tâm, hết sức thận trọng đi về phía đó.
Không nhìn thấy Tư Mã Tấn, lại ngửi thấy mùi máu tanh. Phía trước có mấy bóng người chập chờn, nàng ngồi trong bụi cỏ khô lẳng lặng nhìn quanh, một bóng dáng trong đó đột nhiên ngã xuống, kêu lên một tiếng rồi im lặng.
Những người còn lại bắt đầu rối loạn, nhanh chóng tụ tập về chỗ người vừa ngã xuống. Phía sau tiếp tục có một người ngã xuống, thế là cả đám lại quay về truy kích, nhưng thoạt nhìn có vẻ không hề có hiệu quả gì.
Thấy bọn chúng lùng sục về phía nàng ngồi lúc trước, Bạch Đàn thầm nghĩ may mà mình đã dập đống lửa rồi.
Tư Mã Tấn vẫn không xuất hiện, không ai biết hắn ở nơi nào, chỉ có điều không ngừng có người ngã xuống, cuối cùng mấy người còn lại cũng không lùng sục nữa mà quay đầu chạy, có vẻ như sợ mất mạng.
Bạch Đàn lo bọn chúng quay lại nên ngồi yên không nhúc nhích, đến tận lúc có một bóng người từ xa xa đi tới, đón gió đêm vạt áo tung bay, hình dáng rõ ràng là Tư Mã Tấn, nàng mới yên lòng.
Đang định chi ra ngoài, phát hiện trong tay Tư Mã Tấn dường như đang kéo vật nặng gì đó, nàng lại ngồi yên chờ đợi.
Tư Mã Tấn dừng bước chân, thanh kiếm trong tay đâm xuống phía dưới, lập tức có tiếng giãy giụa và cả tiếng kêu rên.
Bạch Đàn mới biết hắn đang kéo một người.
"Nói, ai sai ngươi đến?"
Người dưới đất như đang vùng vẫy, cơ thể không ngừng co giật nhưng không thể nào toát khỏi tay Tư Mã Tấn.
Tư Mã Tấn lại đâm một kiếm nữa, lần này chắc là đâm vào chỗ yếu hại, người đó kêu to một tiếng, cuối cùng mở miệng: "Là Nghĩa Thành hầu, Nghĩa Thành hầu sai bọn ta đến".
"Người của Nghĩa Thành hầu hôm qua đã quay về rồi". Giọng nói của Tư Mã Tấn nghe có vẻ đã hết kiên nhẫn, thanh kiếm trong tay cũng không biết chĩa vào chỗ nào, thậm chí cũng không nhìn thấy hắn động thủ kiểu gì, người phía dưới lại là đau đến đứt ruột rách gan.
"Thật sự là Nghĩa Thành hầu, đúng là..."
"Miệng cũng cứng đấy, ta bắt đầu thấy thích ngươi rồi". Tư Mã Tấn cười nói, nhưng Bạch Đàn nghe vào tai lại cảm thấy như có một con rắn trơn ướt lạnh ngắt từ bàn chân quấn vào bắp chân bò lên, cả người hết sức khó chịu: "Ta cho ngươi còn một hơi quay về, ngươi chuyển lời cho chủ nhân của ngươi, nói mười mấy năm trước hắn không thể trừ được ta, bây giờ cũng vẫn không trừ được ta".
Người dưới đất thều thào một câu, cuối cùng Tư Mã Tấn cũng buông hắn ra.
Có lẽ là ý niệm cầu sinh quá mạnh, không ngờ người đó lại lập tức bò dậy được, khập khiễng chạy về phía mấy gã vừa rồi chạy trốn.
Tư Mã Tấn xoay người đi về, đi thẳng tới bên bụi cỏ kéo Bạch Đàn kéo, hiển nhiên đã biết nàng trốn trong đó.
Bạch Đàn bị hắn phát hiện, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Dường như hắn biết rất nhiều chuyện nhưng tất cả đều bị giấu kín dưới đáy lòng, trở thành bí mật.
Tư Mã Tấn nói: "Tối nay không ngủ nữa, còn mười mấy dặm là đến cổng thành Ngô Quận rồi. Chúng ta lên đường ngay bây giờ, chắc là có thể vào thành trước giờ giới nghiêm".
"Cũng được". Nghe thấy Ngô Quận, tâm tình của Bạch Đàn lại phấn chấn lên. Mười mấy ngày nay mặc dù thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng tâm tình nàng vẫn luôn vui vẻ.
Hai người chạy đến dưới thành, binh lính thủ thành trên tường giơ đuốc đi qua đi lại tuần tra, cầu treo bên dưới còn chưa kéo lên.
Cổng thành Ngô Quận sừng sững trong bóng đêm, vẫn giống như năm xưa lúc hai người họ bôn ba đến đây, nhìn thấy nơi này cũng như nhìn thấy một nơi có thể che chở cho mình được yên thân.
Bạch Đàn xuống ngựa, thở phào một hơi, im lặng nhìn Tư Mã Tấn bên cạnh, chỉ thấy nửa bên mặt lạnh lùng của hắn trong ánh sáng lờ mờ. Nàng kéo tay hắn, thân thể căng cứng của hắn mới buông lỏng.
Hai người vừa định vào thành, một nhóm người đánh ngựa đi ra, đi qua cầu treo đến thẳng trước mặt.
Một đám tôi tớ giơ đuốc vây quanh bọn họ, Bạch Đàn đang kinh ngạc, nhìn thấy người phía sau đánh ngựa đi tới là quận thủ Ngô Quận Chu Hoài Lương mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Hoài Lương chưa mặc quan phục mà mặc áo bào rộng tay mộc mạc, xoay người xuống ngựa đi tới chỗ hai người. Ông ta là sĩ tộc Giang Nam, thuộc một đại tộc từ thời Đông Ngô đã ngụ lại Giang Nam, tự có phong cốt của nhân sĩ Giang Nam, chắp tay chào hai người vừa có khí chất văn nhân lại không thiếu khí khái của con nhà võ.
Bạch Đàn vội buông tay Tư Mã Tấn ra chào đáp lễ, nhất thời nhớ ra lúc này mình đầu tóc bù xù, quần áo nhếch nhác, dáng vẻ rất không chỉnh tề, không khỏi có chút xấu hổ.
Chu Hoài Lương lại không để ý: "Bạch tiểu thư đến rồi. Khuyển tử đã gửi thư về, nói tiểu thư sẽ đến Ngô Quận, tại hạ sớm đã sai người chờ đón, nửa canh giờ trước được biết tiểu thư còn cách cổng thành không xa nên đã kịp đến chào đón".
Nói rồi ánh mắt đưa đến chỗ Tư Mã Tấn sau lưng nàng, trên mặt bỗng nhiên lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đưa tay chào nhưng lại không xưng hô.
Tư Mã Tấn không hoàn lễ, chỉ gật đầu.
Ánh mắt Chu Hoài Lương dừng lại trên người Tư Mã Tấn một hồi lâu mới thu về, ông ta nói với Bạch Đàn: "Tại hạ được biết ân sư của khuyển tử đến, không thể thờ ơ, đã chuẩn bị nơi ở cho tiểu thư, mong tiểu thư đừng chê".
Bạch Đàn đoán đây là hảo ý của Chu Chỉ, học trò tiếp đãi chu đáo như vậy, đúng là không uổng công khổ tâm dạy bảo.
Nàng cũng không từ chối, bây giờ không phải lúc khách sáo, ít nhất ở đây được Chu Hoài Lương bảo vệ, sẽ không có truy binh dám làm gì bọn họ.
Cũng khó trách hôm trước Tư Mã Tấn lại nói sẽ nhanh chóng thoát khỏi truy binh, đại khái là đã tính trước được việc này.
Chu Hoài Lương đích thân dẫn hai người đến chỗ ở, rẽ ngang rẽ dọc rất lâu trong thành mới đến nơi. Màn đêm dày đặc, không nhìn ra bề ngoài của tòa nhà thế nào, chỉ cảm thấy mặt tiền không rộng rãi lắm, có lẽ là một ngôi nhà nhỏ rất khác lạ, còn không rộng bằng biệt viện của Bạch Đàn ở Đông Sơn, có điều để cho hai người ở thì đã quá đủ.
Vừa đi vào cổng đã nhìn thấy mấy tì nữ tôi tớ buông tay đứng trong viện chào Bạch Đàn và Chu Hoài Lương.
Từ lúc hai người vào thành đến giờ, trong mắt Chu Hoài Lương chỉ có Bạch Đàn, dường như hoàn toàn không nhìn thấy Tư Mã Tấn đi theo bên cạnh nàng. Ông ta vừa dẫn nàng đi tới tiền sảnh vừa khách khí: "Tiểu thư là người thanh nhã, không dám phái nhiều người quấy quả, vì vậy chỉ bố trí mấy tôi tớ, nếu có chỗ nào sơ suất xin tiểu thư cứ nói thẳng".
Bạch Đàn nói: "Thế này là tốt lắm rồi, tại hạ vốn cũng không cần bao nhiêu người hầu hạ".
Cuối cùng Chu Hoài Lương liếc Tư Mã Tấn một cái: "Nếu cần bố trí thêm chỗ ở, tiểu thư cũng có thể nói thẳng".
Bạch Đàn hiểu ý ông ta, ngượng ngùng cười nói: "Không cần, ngôi nhà này rộng lắm, hai người ở thoải mái mà".
Ánh mắt lượn một vòng trên người Bạch Đàn và Tư Mã Tấn, Chu Hoài Lương ngầm hiểu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hạ nhân đã pha trà nóng trong tiền sảnh, Chu Hoài Lương rất chu đáo, không mời Bạch Đàn dùng trà mà gọi hai tì nữ tới hầu hạ Bạch Đàn đi rửa mặt chải đầu.
Bạch Đàn biết đây là Chu Hoài Lương có ý nói chuyện với Tư Mã Tấn. Ông ta là một quận trưởng, bây giờ có một tội nhân bị giáng thành thứ dân đến địa bàn của ông ta, đương nhiên phải nói với nhau vài lời. Chính nàng cũng không muốn hàn huyên nữa, bôn ba bao nhiêu ngày trời, giờ đây có một nơi dừng chân, nàng chỉ muốn tắm nước nóng, ăn một bữa cơm thật ngon, vì thế chỉ cảm ơn rồi ra khỏi tiền sảnh.
Chu Hoài Lương lập tức đuổi hạ nhân ra ngoài, mời Tư Mã Tấn ngồi xuống.
Tư Mã Tấn tháo từng món vũ khí trên người xuống, ngồi vào chỗ. Chu Hoài Lương lại mang một tách trà đến trước mặt hắn: "Điện hạ, hạ quan muốn biết bây giờ có phải khuyển tử đang được ngài nâng đỡ hay không?"
Tư Mã Tấn cầm tách trà lên uống một ngụm: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ta không chết, ta sẽ không ngã xuống được. Sau này ta sẽ không bạc đãi lệnh lang".
Chu Hoài Lương thầm nghĩ, quả nhiên là thế, Chu Chỉ cũng mới phát hiện gần đây nhưng không hề nắm chắc mười phần. Nhưng từ lâu ông ta đã cảm thấy kì lạ, Chu Chỉ mới vào quan lộ mà lúc nào cũng thuận lợi, thật sự làm ông ta bất ngờ, đoán rằng nhất định là sau lưng có quý nhân phò trợ.
Tư Mã Tấn nói như vậy hiển nhiên là đã có chuẩn bị, thế lực của hắn nhất định vẫn còn. Hắn nói vậy cũng là nói với ông ta, vì Chu Chỉ, ông ta cần biết rõ mình nên làm những gì. Chu Hoài Lương là người thông minh, đương nhiên hiểu ý Tư Mã Tấn. Ông ta quan sát sắc mặt Tư Mã Tấn rất kĩ nhưng lại không nhìn ra manh mối gì: "Điện hạ nâng đỡ khuyển tử như thế, không biết hạ quan có thể báo đáp thế nào?"
Tư Mã Tấn đặt tách trà xuống: "Ở đây không có điện hạ nào cả".
"Vâng, tại hạ lỡ lời". Chu Hoài Lương đứng thẳng người lên, không còn tự xưng là hạ quan nữa.
Ngón tay Tư Mã Tấn vuốt quanh miệng tách trà, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Chu Hoài Lương: "Làm việc ngươi có thể làm là được rồi".
Chu Hoài Lương cúi đầu: "Có việc gì các hạ cứ phân phó, tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực".
"Vậy là ta đã không nhầm khi đến đây".
Mẫu hậu của Tư Mã Tấn xuất thân từ tộc Dương thị ở Hoằng Nông, tộc này mấy năm nay không có công tích gì lớn, vẫn luôn bị xa lánh, giờ đây căn cơ ở quận Ngô Hưng và quận Nghĩa Hưng, bao trùm khu vực Dương Tiễn, mà những nơi này đều ở sát bên Ngô Quận.
Nơi này từng bao che cho thế gia đại tộc tránh thoát phản loạn, bây giờ quay về cũng là một nơi chốn an thân cực tốt.
Huống hồ Bạch Đàn thích nơi này.
Sau khi Chu Hoài Lương ra về, hai gã tôi tớ tới tiền sảnh mời Tư Mã Tấn đi tắm. Cơm nước đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi hắn tắm rửa sạch sẽ.
Chu Hoài Lương không dặn dò, đám hạ nhân cũng không biết nên xưng hô hắn thế nào, chỉ gọi hắn là khách nhân.
Tư Mã Tấn cũng thản nhiên làm khách nhân, ngồi vào thùng tắm, những mệt mỏi tích tụ nhiều ngày nay trong khoảnh khắc tràn lên. Trên người đầy bụi đất và vết máu, kể cả những vết thương ngoài da cũng được cọ rửa sạch sẽ trong nước nóng.
Sau đó suýt nữa ngủ mất, may mà có Bạch Đàn bên ngoài gõ cửa gọi một câu, hắn mới tỉnh lại.
Tắm rửa xong đi tìm Bạch Đàn, nàng đã ngồi dùng cơm trong phòng, trên người khoác áo bào mới tinh bằng gấm mềm, mái tóc dài chưa khô để xõa sau lưng, vì đang ngồi nên xõa cả xuống chiếu. Mái tóc dài đen như mực nổi bật trên áo bào xanh nhạt, nhàn hạ cầm đũa, cả người đều thanh thản ung dung, đâu có dáng vẻ vừa mới bôn ba ngàn dặm.
Tư Mã Tấn đi tới ngồi xuống đối diện với nàng, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, ướt cả ngón tay cũng không để ý.
Bạch Đàn ngước mắt lên nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn. Da trắng như gốm sứ, phan lẫn với ánh vàng của đèn đuốc, nét dịu dàng tan vào trong mắt, ngay cả sắc mặt ảm đạm lúc này thoạt nhìn cũng nhu hòa hơn vài phần.
Trở lại chốn cũ khó tránh khỏi sẽ gợi lại những kí ức không dám nghĩ lại của năm xưa. Bạch Đàn cho rằng hắn không vui vì nguyên nhân này, cười cười trêu chọc: "Lần này nhờ có quan hệ của ta mà ngươi mới có chỗ nương thân, nhưng trước mặt ta phải vui vẻ mới được, nếu không ta sẽ không cho ngươi tá túc".
Cuối cùng khóe miệng Tư Mã Tấn cũng lộ ra nét cười. Hắn cầm đũa dùng cơm: "Vậy ta phải ăn nhiều vào mới được, để sau khi bị đuổi ra ngoài khỏi bị đói".
Ăn cơm xong đã đến nửa đêm, Bạch Đàn vừa tới Ngô Quận, quá mức hưng phấn, không ngờ lại không buồn ngủ, liền kêu tì nữ tìm quyển sách đến cho nàng đọc.
Tư Mã Tấn ngồi bên người nàng, lau chùi thanh trường kiếm của hắn, đám hạ nhân vừa thấy đã tránh ra thật xa.
Cũng nhờ Chu Hoài Lương đã dặn dò trước khi đi, nếu hai vị khách nhân có việc thì đến hầu hạ, không có việc không được quấy rầy, bọn chúng quyết tâm ngoan ngoãn nghe lời dặn, tuyệt đối không quanh quẩn chờ sai bảo.
Ngọn nến trong phòng đong đưa, một người cầm sách một người cầm kiếm ngồi cạnh bên nhau, lại không hề có cảm giác thiếu hài hòa.
Tư Mã Tấn lau kiếm xong, lấy giấy bút trên bàn bắt đầu viết thư.
Bạch Đàn liếc một cái, rất nhiều thư, gửi đi khắp nơi, nhưng đa số là gửi đến đô thành.
Nàng suy nghĩ một lát: "Gì thế? Ngươi định lật án rồi à?"
Tư Mã Tấn ngước mắt lên: "Không chỉ là giải oan, ta phải phản kích".
Bạch Đàn nhướng mày, biết ngay là hắn không ngoan ngoãn như vậy mà. Loại người thích hành hạ người khác như hắn sao lại khoanh tay chịu chết cho người khác hành hạ chứ.
Trong lòng nàng cũng hận lắm, đang êm đẹp dạy học ở Đông Sơn, kết quả lại bị cuốn vào vụ án này, trở thành đồng mưu. Phản kích thì tốt, mà tốt nhất là phải hạ được gã Dữu Thế Đạo kia.
A, còn cả gã Lịch Dương Vương hư đốn nữa.
Nàng bỏ sách xuống, nằm bò trên án nhìn chốc lát, đột nhiên hỏi: "Năm đó sĩ tộc Giang Bắc phản loạn, rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu nội tình?"
Tư Mã Tấn dừng bút một lát: "Những gì nên biết đều biết cả".
Bạch Đàn thở dài, việc này dính dáng rất rộng, nhưng sau khi dẹp được phản loạn lại chỉ có mấy người ít ỏi gánh tội bị xử quyết. Nếu Dữu Thế Đạo là chủ mưu dẫn đầu phản quân đúng như Tư Mã Tấn đã nói mà bao nhiêu năm nay vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật thì đâu phải loại người dễ đối phó. Bây giờ Dữu Thế Đạo hãm hại hắn tất nhiên là vì sợ hắn trở thành thái tử sẽ lật lại vụ án cũ.
"Nếu ngươi đấu không lại hắn thì làm thế nào?" Nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn Tư Mã Tấn.
Tư Mã Tấn viết xong lá thư cuối cùng, đặt bút xuống, buồn bã nói một câu: "Đấu không lại thì nàng đành phải làm quả phụ".
"..."
Bạch Đàn lườm hắn một cái, đứng dậy định đi, lại bị hắn tóm lấy kéo vào trong lòng.
Ngọn nến bị hắn tiện tay bóp tắt. Hắn bế ngang người nàng lên đi vào phía sau bình phong, đè nàng nằm xuống giường.
Lúc Bạch Đàn hoàn hồn thì đã nằm trên chăn đệm ấm áp mềm mại, hơi thở của Tư Mã Tấn phả vào cổ nàng, môi hôn lên môi nàng, mới đầu dịu dàng như mưa xuân, sau đó nhanh chóng trở thành mưa to bão lớn, từ môi nàng lan xuống đến cổ.
Nàng lờ mờ biết sẽ xảy ra chuyện gì, tim đập thình thịch, đầu óc nặng trĩu, trên mặt bắt đầu bốc lên hơi nóng.
Một tay Tư Mã Tấn vuốt mái tóc dài của nàng rồi vuốt đến bên má nàng, tay kia vẫn nắm cổ tay nàng, hơi siết chặt một chút, nàng liền cảm thấy đau đau.
Dây lưng bị cởi ra, vạt áo bị mở ra, tay Tư Mã Tấn chống bên eo nàng, toàn thân căng lên như cánh cung. Tay hắn bất giác siết lại, nàng ngày càng đau, không nhịn được kêu khẽ một tiếng: "Đau..."
Lúc này cả người nàng đã nhũn ra như một đống bùn.
"Vẫn sợ đau thế à?" Tư Mã Tấn thì thầm bên tai nàng, trầm lắng như mĩ tửu làm Bạch Đàn say mê man.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Bạch Đàn nhanh chóng không chỉ kêu khẽ mà gần như đã là keu khóc, móng tay cào mạnh vào lưng hắn: "Đau đau đau... Đau chết ta rồi... A a a".
Bạch Đàn ngủ đến nửa buổi mới tỉnh, Tư Mã Tấn đã dậy rồi. Toàn thân nàng đau mỏi, lật người nằm sấp xuống giường không muốn nhúc nhích.
Nàng không có mệnh quý nữ, tự lực cánh sinh đã quen, thé nhưng lại có một thân thể quý nữ, chỉ khẽ va một cái đã bầm tím, đau muốn chết, còn việc đếm qua quả thực làm nàng mất nửa cái mạng.
Mồ hôi nhễ nhại trên người còn chưa khô hết, lần trước nàng nghĩ rất đúng, thật sự không thể kêu đau trước mặt Tư Mã Tấn, vì hắn sẽ chỉ càng hành hạ nàng tồi tệ hơn thôi.
Hành hạ, đây tuyệt đối là sự hành hạ đối với nàng.
Cửa phòng bị mở ra, nàng gian nan đưa tay kéo chăn gấm đắp lên người. Tư Mã Tấn đã đi vào, trên tay bưng một bát canh nóng hổi.
Bạch Đàn liếc hắn một cái rồi xoay người đi, lộ ra một bên vai trắng nõn, còn từ cổ đến mặt lại đỏ rực.
Tư Mã Tấn đành phải ôm cả người lẫn chăn ngồi dậy, đưa bát đến bên môi nàng.
Cuối cùng Bạch Đàn cúi đầu uống một ngụm, buông mắt không dám nhìn hắn, kết quả vừa chạm môi vào nước canh mới phát giác môi mình cũng bị hắn cắn rách, lập tức căm giận trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt này làm gì có sức đe dọa nào, hai gò má ửng hồng, trong mắt lấp lánh nước, tất cả chỉ toàn là phong tình mà thôi. Tư Mã Tấn đặt bát xuống bên cạnh, đưa tay khẽ xoa môi nàng, ánh mắt trầm lắng, quả thực có vài phần xót xa, nhưng đột nhiên hắn lại bế xốc nàng lên đi ra ngoài.
Bạch Đàn sợ quá, ôm cổ hắn căng thẳng co rúm người lại: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Tay vẫn nắm chặt góc chăn.
Tư Mã Tấn bế nàng đến bên cửa sổ, một tay mở cửa sổ ra, Bạch Đàn vừa nhìn ra bên ngoài đã chết lặng.
Tòa nhà này không ngờ lại ở địa thế rất cao, xa xa là một dãy núi xanh, bên dưới là hồ nước trắng mịt mờ, không ngờ lại chính là Thái Hồ.
Nàng quả thực vui không cưỡng được, chỉ hận không thể nhảy vài cái thật cao, nhưng bây giờ váy áo không chỉnh tề, còn nằm trong lòng Tư Mã Tấn nên chỉ có thể cào cánh tay hắn vài cái.
Đúng là không uổng công thương Chu Chỉ, Chu Hoài Lương bố trí cho nàng ở một địa điểm tốt thế này, không thua gì mảnh đất phong mà bệ hạ đã khoanh cho nàng cả.
Vui vẻ xong nàng lại thầm cân nhắc một chút, đợi sau này có tiền sẽ mua lại tòa nhà này luôn, không biết chừng Chu Hoài Lương còn có thể bán giá mềm một chút.
"Vui lên chưa?" Tư Mã Tấn lại bế nàng về giường, bưng bát canh lên.
Bạch Đàn thò tay từ trong chăn ra, tự mình cầm bát uống một hơi hết veo. Trên cánh tay trắng như tuyết cũng có vết xanh tím, nàng hừ lạnh một tiếng lại rút tay về.
######
Lời tác giả: Người đọc vui lòng tự động hình dung ba mươi ngàn chữ mặn nồng quyết liệt ướt át kích thích trong chương này.
Lời người dịch: May mà tác giả tự cắt, nếu không người dịch cũng cắt. Truyện Losedow dịch, luôn luôn trong sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT