Trác Trác Minh Liệt buông Tiểu Thi ra dán vào lỗ tai của cô nhẹ nói một câu: “thật xin lỗi!”

Tiểu Thi còn chưa phản ứng kịp tình huống này là như thế nào thì Trác Minh Liệt đã sải bước đến chỗ A Quỷ. Mấy người chụp hình quỳ gối ở một chỗ tất cả gương mặt đều hiễn rõ nét hoảng sợ.

“Trác thiếu gia! Anh thả chúng tôi đi chúng tôi chỉ là bất đắc dĩ!” Trác Minh Liệt ngồi xổm xuống nắm cằm một người phụ nữ trong đó lãnh khốc nói: “Tôi biết rõ các cô là bất đắc dĩ cho nên mới cho các cô một cơ hội để nói chuyện. Nếu không cô cho rằng bây giờ cô còn có thể sống sao?” Người phụ nữ kia bị dọa sợ đến nỗi thân phát run khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? mặt của Tiểu Thi tái nhợt, đôi tay siết chặt thành quả đấm run rẩy không ngừng.

“Tổng giám đốc vừa rồi anh và tiểu thư Tiểu Thi diễn quá nhập vai bọn em đều cho là anh cùng tiểu thư Tiểu Thi thật ….” 
“Im miệng!” Trác Minh Liệt rống giận.

“Cái gì? ?” Tiểu Thi cố gắng để cho biểu hiện của mình thật bình tĩnh nhưng nước mắt đáng chết lại điên cuồng chảy ra ngoài, cô cố lấy lại bình tĩnh lấy tay đi lau nhưng càng lau thì nước mặt lại cứ chảy ra càng nhiều, thì ra vừa rồi anh ta nói câu xin lỗi kia chính là vì cái ý tứ này!

“Trác tiên sinh anh làm như vậy có nghĩ đến cảm xúc của tôi hay không?” Tiểu Thi cúi đầu cười một tiếng, nước mắt cũng chảy xuống theo. Tay chân của Trác Minh Liệt chợt có chút luống cuống, anh yên lặng đứng ở nơi đó, lấy ra một điếu thuốc, Tiểu Thi đột nhiên đẩy anh ra trực tiếp đi ra ngoài! Bóng dáng quyết tuyệt(quyết liệt, tuyệt vọng) như vậy khiến Trác Minh Liệt quên cả đốt thuốc!

“Tổng giám đốc” A Quỷ phát hiện ánh mắt của ông chủ mình lại có thể phát ra cảm giác bị thương anh chợt ý thức được vừa rồi có lẽ không hề chỉ là diễn trò.

“Đem bọn họ mang về! Tôi muốn hảo hảo hỏi họ một chút!” Ánh mắt của Trác Minh Liệt đầy vẻ tàn ác khiến những phóng viên kia như cảm nhận được ngày cuối cùng của đời mình.

“Tôi cho mỗi người một cơ hội để tự mình nói ra là ai sai khiến các anh làm việc này nói xong tôi sẽ lập tức để cho các anh đi! Nếu không chịu nói… các anh cũng biết đấy tôi là Trác thiếu gia  của Trác gia!”
“ Chúng tôi thật sự không biết” một người đàn ông trong đó gần như muốn khóc nức nở.

“Cơ hội của anh dùng hết rồi!” Trác Minh Liệt ngồi ở  trên ghế dựa bưng một ly trà.

“Trác thiếu gia thật ra thì chúng tôi đều như nhau cả thôi, có người bỏ ra số tiền lớn nó muốn chúng tôi đặc biệt theo dõi anh” 
“Người kia là người nào?”

“Tôi không biết!”

“Tốt anh có thể đi ra ngoài!” Hỏi hết một vòng chỉ còn sót lại một người phụ nữ. Trong ấn tượng  của Trác Minh Liệt ý chí của phụ nữ là tương đối yếu, có lẽ có thể từ trong miệng cô có thể lấy được điều gì đó. Nhưng anh lại không muốn dùng cái thủ đoạn hạ lưu gì vì vậy anh gọi A Quỷ đến.

“Người phụ nữ này anh hãy hỏi đi!”

“Tốt tông tài  anh đốivới em thật là tốt!” A Quỷ rất bỉ ổi mà cười đem người phụ nữ kia kéo tới một gian phòng khác.

“Tiểu thư cô hãy nói đi! Nói ra đối với cô chỉ có trăm lợi mà không có một hại!”

“Tôi thật sự không biết”
A Quỷ nháy mắt ra dấu, chợt  từ bên cạnh xuất hiện bốn, năm người đàn ông ở trần họ như mộ bày sói đói ùa nhau đem quần áo của người phụ nữ kia lột sạch, rồi đặt cô ta ngay tại tấm bạt rách nát, hai chân cô ta bị ép mở ra khiến cho lũ đàn ông kia gần như càng điên cuồng hơn.

“Qủy lão đại! Anh nhanh lên một chút!” Lũ người đàn ông như muốn nổi điên bị đè lại  người phụ nữ kia gào khóc thảm thiết “Tôi nói, tôi nói, các anh thả tôi ra đi!”

Khi Trác Minh Liệt đi vào anh cởi áo trùm lên trên người người phụ nữ kia. Xoay người lại khinh thường nhìn A Quỷ nói: “anh cũng chỉ biết những thủ đoạn này!” Khiến cho mặt A Quỷ đầy uất ức!

“Trác thiếu gia, người bảo chúng tôi theo dõi anh không phải người Trung Quốc, cũng không chỉ có một người, bọn họ là một nhóm người, bọn họ nói đây là điều ông chủ họ yêu cầu mà mục đích là muốn làm anh sụp đổ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play