Này, Thi Ngữ em hạ thủ không lưu tình nha, rất đau!”Trác Minh Liệt kéo tay của cô ra”Nếu thật sự không có duyên phận thì dù anh và em có cố gắng như thế nào thì vẫn sẽ không có kết quả!”

“Nhưng rõ ràng anh ấy rất yêu Tử Quân ! Tại sao bọn họ không thể ở bên nhau?”Thi Ngữ nhìn Phùng Thiếu Diễm rời đi tự lẩm bẩm.

“Vấn đề là ở Thẩm Tử Quân, Thi Ngữ nếu như Tử Quân nhớ lại mọi chuyện giữa bọn họ em cảm thấy cô ấy sẽ tha thứ cho anh ấy sao? Nếu đã chắc chắn không có kết quả vậy từ bỏ sớm không phải là tốt hơn sao”Trác Minh Liệt thầm kín nói.

Thi Ngữ buồn bã xoay người chưa từ bỏ ý định nhìn theo hướng Phùng Thiếu Diễm rời đi. Cô thật sự rất hy vọng có thể xảy ra kỳ tích Tử Quân có thể tha thứ cho Phùng Thiếu Diễm .

Từ khách sạn Bách Hợp Cao rời đi đầu của Thẩm Tử Quân rất đau. Có lẽ là do bị va chạm vừa rồi cô cảm thấy đầu đau muốn nứt. Trí nhớ đã quên như chầm chậm tràn ra .

Choáng váng tay cầm tay lái càng không ngừng dụi mắt, Thẩm Tử Quân đã thể đoán được là do mắt không nhìn thấy hay do đầu không tỉnh táo nữa rồi. Bây giờ cô chỉ muốn chạy đến nhà của Thi Ngữ hi vọng tất cả còn kịp.

“Ba bây giờ chúng ta trở về sao?” Băng trên đầu Nữu Nữu còn chưa tháo nhưng cô bé lại rất tỉnh táo.

“Ừ trở về, trở về rồi sẽ không quay lại nữa”

“Nhưng chúng ta còn chưa thăm ông nội cũng chưa tìm được mẹ”Nữu Nữu không cam lòng hỏi. Nghe Nữu Nữu nhắc nhở Phùng Thiếu Diễm chợt nghĩ đến mình còn chưa đến thăm ba ! Mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra làm anh quên mất chuyện này. Nhắc đến ba Phùng Thiếu Diễm không khỏi nhẹ nhàng thở dài.

“Vậy bây giờ chúng ta đến thăm ông nội được không?”Phùng Thiếu Diễm hỏi con gái.

“Vâng ạ”Nữu Nữu vui vẻ vỗ tay nhỏ bé”Có khi mẹ sẽ ở nhà của ông nội!”

Phùng Thiếu Diễm lắc đầu một cái quay xe lại .

Không đến nửa tiếng chiếc xe đã lao đến một biển hoa trà thật đẹp.”Ba con muốn ở nơi này”

“Được”Phùng Thiếu Diễm đạp lại con gái rồi lái xe đi đến nhà của ba.

Hàng rào màu trắng mộc mạc đã chớm nở nhưng bông hoa Tử vi Nữu Nữu giống như con bướm nhỏ xuống xe lập tức bay đi.

“Ba có rất nhiều hoa nha”

Bấm chuông cửa, Phùng Thiếu Diễm chợt có cảm giác thấp thỏm nghĩ đến mình đã hơn ba năm chưa gặp ba!

“Ngài là?”Ra ngoài mở cửa là một người đàn ông trung tuổi vì chưa gặp Phùng Thiếu Diễm bao giờ nên ông không biết anh.

“Tôi là Lâm Thi Kiệt đến thăm ba tôi”

“Nhị thiếu gia? ?”Quản gia vui mừng không thôi gọi vọng về trong phòng “Lão gia Nhị thiếu gia tới thăm ông!”

Phùng Thiếu Diễm dắt Nữu Nữu đi theo quản gia.

Đồ đạc cổ kính, cây cối mang theo sức sống dồi dào những năm gần đây xem ra ba sống rất tốt.

Các người hầu bưng trà rót nước Phùng Thiếu Diễm ôm Nữu Nữu chờ đợi ba xuất hiện.

“Lão gia luôn luôn hỏi Nhị thiếu gia bao giờ mới về đây thăm ông ấy”

Phùng Thiếu Diễm đứng lên nghe tiếng nhìn thấy quản gia đã đẩy ba mình đi ra. Chỉ là ánh mắt ba đờ đẫn động tác chậm lại

“Ba!”Phùng Thiếu Diễm đi tới xe lăn nhưng hình như ba không có phản ứng gì.

“Ba của tôi sao vậy?”Phùng Thiếu Diễm hỏi.

“Nhị thiếu gia còn chưa biết, từ khi từ trong nhà tù ra ngoài, không lâu sau lão gia biến thành bộ dáng này, bác sĩ nói là bệnh đãng trí về già, ông ấy chỉ nhớ được mỗi mình cậu, còn thường gọi tên của cậu!”

” Bệnh đãng trí về già?”Phùng Thiếu Diễm nhìn ánh mắt đục ngầu của ba trong long cảm thấy chua xót.”Ba Thi Kiệt tới thăm người”

“Thi Kiệt ! Thi Kiệt !”Ông cụ trên xe lăn chợt vội vàng gọi tên con trai nhưng hình như ông ấy chỉ nhớ cái tên này mà không nhận ra người.

“Nữu Nữu tới đây!”Phùng Thiếu Diễm kéo bàn tay nhỏ bé của con gái “Gọi ông nội!”

“Ông nội”Nữu Nữu ngoan ngoãn gọi một tiếng, lúc này kỳ tích xảy ra ông cụ lại có thể đưa bàn tay xù xì sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu.

“Lão gia! Lão gia người” Quản gia vui mừng kêu to”Lão gia nhất định đã nhớ được chuyện gì!”

Lúc này bên ngoài lại vang tiếng xe hơi “Nhị thiếu gia nhất định là Đại Thiếu Gia tới”

“Thi Kiệt ?”Thi An nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm ở chỗ này có chút kinh ngạc”Vừa rồi còn nghe Thi Ngữ nói cậu đi rồi, tôi còn bao chưa thấy cậu đến thăm ba mà đã đi”

“Anh “Phùng Thiếu Diễm nhìn Thi An cũng ngồi trên xe lăn trong long không khỏi ngũ vị tạp trần.

“Cậu thật sự muốn đi? Thật vất vả mới đến được một chuyến không bằng ở lại đây mấy hôm chơi với ba, ông ấy đã không còn nhận được ai nữa rồi !”

“Em còn có chuyện không thể ở lại, sau này sẽ thường xuyên về thăm ba! Đúng rồi Thi An chân của anh có phải cũng như chân của em “Phùng Thiếu Diễm chỉ chân giả của mình “Là một cái chân giả”

“Vậy không phải an hem nhà họ Lâm chúng ta đều ..”Thi An không nói tiếp thật ra thì thực sự an hem họ đều tàn tật

“Cứ như vậy đi cũng không sao”

“Bác”Nữu Nữu như tiểu thiên sứ chạy đến bên cạnh Thi An “Chân của bác có phải rất đau hay không? Trước kia chân ba rất đau lúc đó cháu giúp ba đấm bóp sẽ tốt, Nữu Nữu cũng giúp bác đấm bóp nhất định cũng sẽ tốt!”

Thi An nhìn Nữu Nữu chợt cảm động, anh dung lực bế bé vào trong lòng nhẹ giọng hỏi Phùng Thiếu Diễm : “Mẹ đứa bé là ai ?”

Về quảng cáo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play