“Thi Ngữ, anh trai cậu đâu?”Tử Quân nắm tay Thi Ngữ còn đứng ở cửa lo lắng hỏi.
“Anh ấy,…”Lời cô nói chưa dứt Tử Quân đã điên cuồng lấy xe đuổi theo xe của Phùng Thiếu Diễm.
“Hai người…”Thi Ngữ thở dài có một số việc có lẽ là cần bọn họ tự mở rộng lòng ra! Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể có cơ hội bắt đầu lại lần nữa!
Ánh điện chập chờn làm cho bóng tối trong quầy rượu đắm chìm trong một loại không khí mập mờ không rõ. Phùng Thiếu Diễm nằm ở quầy rượu liên tục uống rượu giây phút này anh chỉ muốn quên đi. Quên đi sẽ không phải hối hận, quên mất cũng sẽ không đau lòng!
“Rượu”Miệng anh lẩm bẩm.
“Tiên sinh anh đã uống quá nhiều rồi, không nên uống thêm nữa”Người hầu bàn khuyên anh nhưng anhn vẫn liều mạng cầm ly rượu lên. Nhưng ly rượu lại bị người khác bắt lấy anh mở đôi mắt sương mù ra lại phát hiện là Thẩm Tử Quân .
Chỉ tiếp xúc đơn giản như thế nhưng lại có thể làm cô say đắm Tử Quân mê hoặc người đàn ông này rốt cuộc là kẻ thù hay là người yêu?
“Phùng Thiếu Diễm anh có hại người nhà của Thẩm Tử Quân không?”Cô sâu kín hỏi.
“Có, tôi tổn thương qua một người con gái tên là Thẩm Tử Quân “Phùng Thiếu Diễm đã hoàn toàn say ôm chặt lấy Thẩm Tử Quân”Nhưng tôi thật sự rất hối hận”Tay Tử Quân đặt ở phía trên lưng anh nhưng chợt không biết nên để vào đâu, người đàn ông này quả thật là kẻ thù của cô như Hàn Triệt nói! Nhưng là vì sao cô lại không đẩy anh ra?
Đôi tay có lực kia vẫn ôm cô thặt chặt. Cô lại hỏi”Tại sao anh lại muốn tổn thương cô ấy?”
“Tôi không biết nhưng mà tôi lại thật sự rất hối hận bởi vì tôi yêu cô ấy, rất thích rất thích, nhưng mà tôi lại không có cơ hội nói cho cô ấy biết những điều này!”Tử Quân cảm giác mình bả vai của mình có chút ẩm ướt, đường đường là đấng mày râu lại có thể chảy nước mắt. Rốt cuộc là loại tình cảm nào khiến anh bi thương đến vậy?
Nói xong những câu này anh giống như một cây đại thụ chợt đổ xuống, Tử Quân đỡ cũng không đỡ nổi. Bởi vì muốn biết quá khứ của bọn họ Tử Quân đặt một phòng cho Phùng Thiếu Diễm và cô ở quán rượu.
“Tử Quân, Tử Quân đừng chết , con không có chết”Anh lôi kéo tay của cô mê sảng không ngừng.
“Hung thủ hại Thẩm thị tkhông phải là anh, thật sự không phải là anh”
Có lẽ phụ nữ vốn là động vật dễ cảm động nhất. Thời gian cô ở bên cạnh anh ngắn ngủn như vậy nhưng cô đã bị lòng si tình của Phùng Thiếu Diễm làm cho cảm động, cô tin tưởng mặc kệ trước đây bọn họ có thù hận gì hay không tối thiểu tình cảm của Phùng Thiếu Diễm đối với cô là thật lòng! Nhưng bây giờ cô nên làm cái gì bây giờ? Vẫn cố chấp với thù hận hay nghe từ Thi Ngữ bắt đầu lại lần nữa với Phùng Thiếu Diễm? Tử Quân mâu thuẫn! Một ngày mệt nhọc cô bỗng cảm thất mệt mỏi vô cũng nằm gục xuống ngủ thiếp đi bên cạnh anh.
Sáng sớm ngày hôm sau Phùng Thiếu Diễm tỉnh lại trong cơn đau đầu kịch liệt . Vừa nhìn sang bên cạnh lại thấy Tử Quân thì ngạc nhiên vô cùng. Phần tình cảm trong lòng kia đột nhiên nâng lên.
“Đã tỉnh rồi sao ?”Tử Quân ngượng ngùng xê dịch cánh tay bị đè ép suốt đêm nhức mỏi không chịu nổi. Phùng Thiếu Diễm đau lòng hận không được thay cô xoa xoa nhưng là anh vẫn cố nhịn khuôn mặt hắn lạnh lùng hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
Đối mặt với Phùng Thiếu Diễm khác hoàn toàn đêm qua Tử Quân cũng rất là kinh ngạc.
“Anh uống say tôi đưa anh đến đây”
“Chuyện của tôi, tốt nhất cô nên bớt can thiệp vào!”Phùng Thiếu Diễm vô cùng không khách khí vạch chăn mỏng lên”Tôi đã nói rõ chúng ta không quen biết! Quá khứ hiện tại và tương lai!”
“Anh nói dối! Tối hôm qua rõ ràng anh đã nói anh đã làm tôi tổn thương nhưng lại rất thích tôi!”Tử Quân bĩu môi thở phì phò hỏi. Cô không biết mình vì sao lại bày ra tình nết trẻ con với anh nhưng cô thật sự không tự chủ được.
Nhìn Tử Quân có thêm mấy phần điêu ngoa và can đảm, lòng của Phùng Thiếu Diễm đau như rỉ máu. Anh cố âm trầm nói: “Cô đã có bạn trai, mà anh ta có thể thấy là rất quan tâm đến cô, mà tôi cũng đã có con gái, cô hãy sống hạnh phúc với bạn trai của cô đi.”Nói xong lời cuối cùng giọng nói của anh đã không nhịn được mà trở lên dịu dàng và ưu thương.
“Nếu như anh đã từng yêu tôi vậy anh có nên giải thích với tôi một chút?”Tử Quân khóc, lần đầu tiên gặp anh cô đã có một cảm giác rung động chưa từng có.
“Cô muốn tôi giải thích với cô như thế nào?”Phùng Thiếu Diễm nhìn cô một cái đạp cửa bỏ chạy!
Tử Quân yên lặng quay về nhà của Thi Ngữ .
“Sao rồi Tử Quân, tối hôm qua cậu có tìm được anh Thiếu Diễm không?”Thi Ngữ ân cần hỏi.
“Tìm được nhưng anh ta không chịu nói bất kì chuyện gì”Tử Quân ngượng ngùng nói.
“Tử Quân những chuyện đã qua cứ để cho nó qua, nếu như hai người thật sự yêu thương nhau tại sao không thể bắt đầu lại lần nữa?”Thi Ngữ cau mày.
“Bởi vì thù hận vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng quên chỉ là tạm thời, một ngày nào đó sẽ nhớ lại!” Hàn Triệt lạnh lùng nói.
“Nơi này không có chuyện của anh, chuyện giữa chúng tôi anh vĩnh viễn sẽ không thể hiểu!”Thi Ngữ giận dữ mắng Hàn Triệt.
“Nhưng tôi muốn cô đừng quên bây giờ tôi là bạn trai chính thức của Tử Quân!”Hàn Triệt cũng nổi giận!
“Anh không xứng!”Thi Ngữ đứng lên”Anh hiểu Tử Quân sao? Anh biết điều cô ấy cần sao? Anh có thể cho cô ấy hạnh phúc sao?”
“Cô thật điên rồ!”Hàn Triệt không lựa lời nói”Tử Quâ, nếu như trong lòng em còn có anh hãy nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc của chúng ta và giờ hãy cùng anh rời khỏi bọn điên khùng này!”
Nhưng Tử Quân lại bất động một lúc lâu sau cô mới từ từ nói: “Hàn Triệt, nếu như muốn đi, anh hãy đi trước đi! Em muốn ở lại đây một khoảng thời gian, em còn muốn đến thăm ba!”
Hàn Triệt hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT