″ Ông ngoại cháu rất khỏe cháu đã tìm được Thi Ngữ rồi." Trác Minh Liệt trầm trọng nói "Chỉ là Tử Đồ Mi chết"

"Tử Đồ Mi? Cái tên này nghe có chút quen tai, có phải chính là cái vị sư tỷ mà Chu Tước vẫn hay nói là người giết sư phụ của cô ta "

"Được rồi ông ngoại , chuyện này khi về ông cháu ta sẽ nói chuyện tiếp nhưng trước tiên ông hãy chuẩn bị cho cháu một đội quân, trước khi trời sáng cháu muốn quay lại đây để cướp lại thi thể của cô ấy!"

"Cháu có biết đối phương là ai không? Mà dám một người một ngựa xông vào hang hổ?" Ông cụ hỏi.

"Không rõ lắm nhưng bọn họ có rất nhiều súng ống"

"Bọn họ đều là những phần tử phản loạn ở biên giới, nến cẩn thận khi đối đầu với họ!"

Bọn họ nhanh chóng đến được nơi an toàn. Lâm Thi Ngữ nơm nớp lo sợ đi từ trong xe ra tay cô nắm tay Trác Minh Liệt thật chặt. Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi mà đối với cô như là đã trải qua mấy tram năm.

" Minh Liệt!" Cô chợt gọi anh một cách thê thảm sau đó ngừng lại.

" Thi Ngữ sao thế?" Minh Liệt ân cần hỏi.

"Mộc Mộc đâu, Mộc Mộc đâu?" Cô run rẩy hỏi. . .

" Thi Ngữ Mộc Mộc không sao, đứa bé được đặt trong xe ngày đó là một đứa bé khác…" Trác Minh Liệt không nói tiếp được, dù là một đứa bé khác thì cũng là một sinh mạng vô tội. Lâm Thi An quả thật không đáng làm súc vật.

"Là đứa bé khác" Lòng của Lâm Thi Ngữ như mềm ra "Tại sao anh trai lại có thể làm như thế? Sao anh ấy có thể biến thành người như vậy?"

" Thi Ngữ" Trác Minh Liệt muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói thế nào.

"Em biết không? Anh đã từng tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại em trong cuộc đời này nữa nếu như vậy thì cả đời này anh sẽ sống trong tự trách, Thi Ngữ chỉ cần em còn sống tất cả mọi thứ đều không là gì!" Trác Minh Liệt thâm tình ôm Lâm Thi Ngữ vùi mặt vào bả vai mềm mại của cô"Em có thể tha thứ anh không ? Sự cuồng vọng, ngu xuẩn của anh vào năm năm trước !"

"Nhìn gương mặt này, mày cảm thấy Lâm Thi Ngữ có thể tha thứ cho mày hoặc nên tha thứ cho mày sao?" Giọng nói đột ngột vang lên làm cho Trác Minh Liệt và Lâm Thị Ngữ đều giật mình.

"Phùng Thiếu Diễm tại sao lại là anh?" Là Phùng Thiếu Diễm.

"Bất ngờ sao?" Phùng Thiếu Diễm cười khẽ "Tao vẫn rất hâm mộ khả năng diễn kịch của mày! Trác Minh Liệt đã đến lúc này chẳng lẽ mày vẫn không muốn nói tất cả mọi chuyện cho Thi Ngữ biết sao?"

"Anh muốn nói gì?" Trác Minh Liệt cảnh giác hỏi. . .

" Chuyện của nhà họ Lâm ! Lúc đầu mày làm thế nào để đánh lừa chiếm mất cổ phần trong tay Lâm Thi An, làm thế nào để thông đồng được với nhà họ Thẩm cướp mất dự án quan trọng nhất của nhà họ Lâm, cuối cùng làm thế nào để ép nhà họ Lâm đến đường cùng! Tất cả chuyện này Lâm Thi Ngữ đều không biết chút nào !" Phùng Thiếu Diễm lãnh khốc hỏi " Trác Minh Liệt, khi mà mày đẩy một cô gái mới mười bảy tuổi - Lâm Thi Ngữ ra ngoài đường cái hại cô ấy bị tai nạn mất khi khuôn mặt và đôi mắt! Lúc ấy mày đang làm cái gì? Có lẽ đang tìm cách để chiếm lấy đồ cưới của cô ấy! 20% cổ phần của nhà họ Lâm và còn có con Bạch mã huyết ngọc có giá trị liên thành !"

"Rốt cuộc anh là ai?" Trác Minh Liệt hỏi.

"Mày hỏi tao là ai?"

"Chẳng lẽ anh chính là người mà anh Thi An thường nói là cái…" Lâm Thi Ngữ khẩn trương nắm chặt tay áo của Trác Minh Liệt, lòng nóng như lửa đốt.

"Con hoang! Đúng không?" Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng hỏi " Có phải Thi An thường nói cho em tôi chính là con hoang!"

Lâm Thi Ngữ giật mình không dám nói tiếp thì ra là người lãnh khốc này- Phùng Thiếu Diễm lại chính là anh trai của mình! Người anh này khi mới sinh ra đã mang trên mình một lời nguyền. Là người con ba có ở ngoài, ba sắp xếp hết tất cả chỗ ở cho anh. Trên dưới nhà họ Lâm đều biết đến sự tồn tại của đứa bé này nhưng không ai muốn gặp anh. Nhất là mẹ, cũng vì chuyện này mà mẹ đã bị chết do tai nạn. Sau sự ra đi của mẹ Lâm Thi An và Lâm Thi Ngữ bắt đầu hận ba. Đặc biệt là Lâm Thi An anh bắt đầu xa đọa , xa vào ăn chơi không chịu học hành tu trí nữa " Anh là Thi Kiệt" Mặc dù chưa một lần được gặp mặt nhưng Lâm Thi Ngữ vẫn biết anh tên là Lâm Thi kiệt.

"Không sai, trong nhà họ Lâm tôi tên là Lâm Thi kiệt!"

"Xem ra anh thật sự chỉ lợi dụng nhà họ Thẩm " Trác Minh Liệt thở dài "Thật ra thì đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trác ! Tôi thừa nhận đã lừa gạt một chuyện nhưng khi đó tôi còn chưa biết rõ! Về những chuyện khác…"

" Minh Liệt, anh và Tử Quân thật sự đều tham dự vào tất cả những chuyện đó sao?" Lâm Thi Ngữ khó có thể tin vào tai mình cô cũng không muốn tin.

" Thi Ngữ nếu anh nói là đúng thì em sẽ xử lý thế nào?" Trác Minh Liệt khổ sở hỏi.

Lâm Thi Ngữ tuyệt vọng buông tay ra, tại sao có thể như vậy, lúc đầu cô vốn cho rằng anh chỉ áy náy vì đã bỏ rơi cô năm năm trước, thời gian đã qua tình yêu của anh dành cho cô cô cũng nhận thấy cô đã có thể tha thứ cho anh nhưng vì sao anh lại có thế là người làm Lâm thị phá sản còn có cả Thâm Tử Quân nữa, tại sao? Một người là người cô yêu nhất, một người là bạn tốt nhất, tại sao có thể đối xử với cô như thế?

" Thi Ngữ" Trác Minh Liệt gọi tên cô thật nhẹ "Em không thể tha thứ cho anh sao?"

" Trác Minh Liệt, mày làm ra những điều như vậy mà còn muốn được con bé tha thứ?" Phùng Thiếu Diễm từng bước từng bước mà ép sát "Mày nhìn cho rõ, gương mặt này không phải là của Lâm Thi Ngữ! Lâm Thi Ngữ năm đó đã bị mày hại chết!"

Lâm Thi Ngữ đứng sững như một chiếc cột trong mắt chứa đầy nước mắt. Rốt cuộc cô nên làm như thế nào cho phải? Thì ra là đây mới là thù hận anh Thi An nói. Nhưng nhưng cô thật sự không hận nổi" Trác Minh Liệt, nếu như lúc đầu không đến Trác thị tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy!" Phùng Thiếu Diễm kéo Lâm Thi Ngữ đến bên cạnh mình.

" Thi Ngữ em phải cho anh một cơ hội! Cho anh một cơ hội được bồi thường!" Trác Minh Liệt sốt ruột "Em hãy nói là được đi, xin em !"

Lâm Thi Ngữ mãi vẫn không nói một lời nào, cô cũng không biết mình nên nói cái gì.

Mãi một lúc sau cô mới khé nói: "Các anh hãy để cho tôi được ở một mình, yên lặng một chút!"

" Thi Ngữ!" Trác Minh Liệt và Phùng Thiếu Diễm đồng thanh gọi.

"Câm miệng!" Hai người lại cùng rống lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play