Trong lương đình, một thiếu niên xinh đẹp nằm nghiêng tựa vào trên lan can, mái tóc đen nhánh buông lơi mặc cho gió mát vỗ về.
Một nam nhân anh tuấn đi về phía lương đình, bước thật nhẹ tới gần thiếu niên, khẽ khàng đắp lên một chiếc áo choàng trắng ngần thuần khiết. Thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp vô song cười rộ lên.
Thiếu niên nói “ Có chuyện gì rồi sao?”
“ Hiên Viên Ngạo Thiên mắc trọng bệnh, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“ Cho chết.” Thiếu niên bĩu môi cười khuẩy, ra vẻ ghét bỏ cái người mới được nhắc tới lắm.
Nam nhân cười hiền, sủng ái mà nhéo nhẹ cái má đang phình lên của người đối diện, nói “ Dù sao hắn cũng là hảo hữu của ta mà.”
Nam nhân cũng không giận, với tay lấy một miếng điểm tâm trên bàn, đút tới bên miệng thiếu niên, thiếu niên mỉm cười hé miệng cắn một miếng.
“ Ngươi có thể chữa trị cho hắn không?” Nam nhân dè dặt hỏi, có vẻ đã hiểu rõ phần ghét bỏ hảo hữu của mình trong lòng thiếu niên có bao nhiêu nhiều.
“ Có thể.” Thiếu niên vừa nhai vừa nói. Lại liếc mắt tới miếng bánh điểm tâm màu xanh, nam nhân hiểu ý, lại đút cho hắn. Hắn híp mi hưởng thụ vị ngọt trên đầu lưỡi, lại nói tiếp “ Nhưng hắn bị tâm bệnh, dẫu cho lần này có trị hết, cũng không dám đảm bảo thời gian sau sẽ không tái phát.”
Nam nhân sủng nịch để thiếu niên lười nhác tựa vào đùi mình, trầm thấp nói “ Ai thắt nút thì kẻ đó cởi. Chúng ta chỉ cần giúp đỡ hết mình là được. Ngươi cũng biết, phải không? Ngạo Thiên không sung sướng vui vẻ gì, mà Lưu Diệp Phong cũng không hơn hắn.”
Thiếu niên đang híp mắt bỗng mở to đôi mắt, nhìn vào trong đôi mắt của nam nhân mà hỏi “ Ta thì thấy Hiên Viên Ngạo Thiên hắn là không nỡ buông bỏ địa vị kia mà thôi. Hắn có quá nhiều thứ bận tâm, thì lòng dạ nào sẽ còn nghĩ tới Phong nhi. Hưm.. Còn ngươi, sao lại lựa chọn ta chứ không phải giang sơn thiên hạ này.”
Nam nhân cười rộ lên, nửa đùa nửa thật “ Vì ngươi là thứ duy nhất thuộc về ta. Còn giang sơn thiên hạ ư, nó thuộc về rất nhiều người. Ta đương nhiên phải giữ lấy Ân nhi duy nhất của ta chứ.”
Vũ Tập Ân cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, nhưng ngoài mặt lại nói dỗi “ Ngươi bao giờ thì mồm mép đến vậy, Vũ Nhiên Lãnh bệ hạ.”
Vũ Nhiên Lãnh không đáp, chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi diễm hồng như cánh hoa xinh đẹp kia.
Lương đình đầy gió mát, hương hoa tỏa khắp nơi
—
Đồng Nhật và vài vị thái y kỳ cựu đứng ở bên cạnh nhìn Vũ Tập Ân chữa trị cho hoàng đế bệ hạ của họ. Ai nấy cũng lo sợ.
Không phải họ không tin vị đệ tử của thần y Dược Vận Tích này, mà là trong lòng họ không hiểu sao lại cứ lo sợ, bởi vì thần y này lúc chữa trị bằng châm tựa hộ … đã cố ý ra tay quá nặng nha.
Châm dài thế kia, hẳn là bệ hạ đau lắm aaaaaa.
Sau khi kiểm tra một hồi, Vũ Tập Ân đứng dậy, liếc mắt mấy vị thái y đang mồ hôi ròng ròng đứng đằng kia, cười nói “ Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là tâm tư tích tụ lâu ngày, uống vài thang thuốc bổ là được. Đây là phương thuốc, các ngươi đi lấy dược rồi sắc lên đi. Thuốc này cần nhất là phải đắng, không được cho thêm đường hay các vị ngọt vào, lúc uống xong cũng không được ăn điểm tâm. Nhớ đấy nhé.”
—- Ngươi là đang mượn dao giết người đi, mượn dao giết người đi, mượn dao giết người đi —- Các vị thái y đồng lòng hò hét tám vạn tám ngàn lần trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời dặn.
Lúc Vũ Tập Ân bước ra khỏi cửa, đã gặp ngay khuôn mặt lo lắng không ngớt của Phan Thịnh Mẫn, khuôn mặt vô biểu cảm của Hiên Viên Gia Huân và người nào đó đang cười roi rói chạy tới đón hắn.
Vũ Nhiên Lãnh quan tâm ân cần, hỏi “ Ngươi mệt không? Khám cho hắn mấy canh giờ rồi, nom xem nom xem, mồ hôi đầm đìa này, khuôn mặt cũng tái nhợt đi rồi. Ta đã kêu người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, chúng ta mau đi ăn thôi.”
Nghe Vũ Nhiên Lãnh nói thế, Vũ Tập Ân cũng cảm thấy cả người rã rời, gật đầu đồng ý. Khi đi lướt qua Hiên Viên Gia Huân, hắn nhịn không được nói “ Hiên Viên thái tử, nghe nói ngài có thâm giao với ngũ huynh của ta, hắn mấy đợt trước suy yếu lắm, người nhợt nhạt hẳn đi. Ngươi hẳn nên thăm hỏi hắn một tiếng, phải không?”
Hiên Viên Gia Huân nghe thấy thế, trong mắt lóe lo lắng, nhưng rồi lại vẫn điềm tĩnh nói “ Cảm tạ Hiền thân vương đã nhắc nhở.”
Vũ Tập Ân cười nhưng không nói, đi theo Vũ Nhiên Lãnh rời đi.
—
Lưu Diệp Phong cùng ngày hôm đó nhận được một phong thư từ Vũ Tập Ân.
“ Diệp Phong.
Ta mới vừa chẩn trị cho Hiên Viên Ngạo Thiên. Cuộc sống của hắn đã gần như là đèn dầu cạn khô, tâm không mở được nút kết thì sẽ chết dần chết mòn. Khi ta chữa trị, khó khăn lắm mới cứu được hắn, bởi hắn gần như không còn ý chí sống nữa.
Ta nghĩ kẻ nào thắt thì kẻ ấy mở, Diệp Phong, mong đệ suy nghĩ thật kĩ.
Nếu trong lòng còn có hắn, thì cho hắn một đáp án. Chúng ta đã sống qua một kiếp, tiếc nuối khi cố tình bỏ lỡ hẳn đệ hiểu rõ hơn ta.
Vũ Tập Ân.”
Lưu Diệp Phong ngồi ngây ngốc một hồi, mới thở dài, viết thư gửi lại.
“Huynh nói đúng, tiếc nuối là điều ta hiểu rõ nhất.
Huynh hãy nói cho hắn biết, ta còn sống.
Huynh hãy gửi lời của ta cho hắn “ Lời hứa năm xưa ngươi còn nhớ không? Nếu nhớ, xin gặp lại nơi đăng hoa rực rỡ.”
Quyền quyết định ở hắn. Lần này ta sẽ trao quyền quyết định cho hắn thêm lần nữa. Nếu vạn dặm giang sơn hắn không bỏ được, thì ta đây có dây dưa với hắn thêm nữa cũng là vô vị.
Ta không cần đoạn tình ái mà ta không phải thứ duy nhất hắn bận tâm.
Lưu Diệp Phong.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT