Ngươi là thần linh sinh ra do tắm rửa trong nắng sớm, mộc chi thần hi, ban tên Mộc Hi.
Ngươi sẽ có được vinh quang rực rỡ, chúng sinh tín ngưỡng, độc nhất vô nhị.
****************************************************************
Lam Tranh đổi ‘quần áo’ xong, lại linh hoạt tỉ mỉ lấy cỏ nhung quấn lấy Khuynh Anh kín từ cổ đến mắt cá chân.
Mặc dù vẫn là che lấp cẩn thận, nhưng so với bộ dáng mập mạp trước kia thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Lam Tranh kéo tay nàng qua, sau đó dẫn nàng ra.
Chỗ cửa động, Mộc Hi đang cầm một cái đùi nai lắc lư trước mặt Nửa Xu, mèo con tay ngắn chân ngắn, thân thể mũm mĩm, làm sao cũng cướp không được, cuối cùng xù lông, toàn thân run lên, thoáng cái hóa thành ác thú, mở to miệng rộng, táp về phía Mộc Hi.
“Hình ảnh này thật quen thuộc.” Lam Tranh buồn bã nói.
Khuynh Anh giống như gà mắc tóc, vội vã la Nửa Xu, làm cho nó biến trở về hình dạng mèo con.
Mộc Hi đi đến, ánh mắt cười như không cười nhìn Lam Tranh và Khuynh Anh đang nắm tay nhau, chậm rãi nói: “Khuynh Anh, ngươi thực sự là thay đổi không ít.”
“Nàng vốn chính là bộ dáng này.” Lam Tranh rất tự nhiên nói tiếp: “Ngươi tên là Mộc Hi?”
“Nếu như ngươi biết ta.” Mộc Hi nhướng mày lên, tóc bạc tung bay, mặt dưới ánh trăng còn có vẻ sứt mẻ.
Lam Tranh mím môi nhìn hắn, dường như đang xác nhận.
Cuối cùng, hắn thản nhiên nói: “Không.”
Mộc Hi đột nhiên cũng cười, nhìn về phía Khuynh Anh: “Ta thật đói, Nửa Xu cũng đói, vị công tử này nhất định cũng đói, ngươi nhanh đi làm cơm.”
Lam Tranh buông lỏng tay, ngầm đồng ý.
Nửa Xu lập tức nhảy nhót dắt Khuynh Anh chạy xa.
Mộc Hi mới khoanh tay đứng nhìn Lam Tranh, vừa cười vừa nói: “Nàng rất nghe lời ngươi nói.”
“Bởi vì nàng là người của ta.”
Mộc Hi cười, “Ta cảm thấy ngươi tựa hồ có chuyện nói với ta?”
“Ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.” Lam Tranh chậm rãi nói: “Sau đó, ngươi có thể giữ bí mật với nàng không?”
********************************
Lúc này, thần đô Phương Đông.
Toàn Cơ ôm vai, làm như không thấy cung tỳ thần quan quỳ thành một đám.
Đã qua nửa tháng. Lam Tranh cùng Khuynh Anh vẫn không có tin tức. Phụ hoàng và mẫu hậu đã triệu tập trưởng lão thương nghị việc này, nhưng Vực sâu U Minh cũng không phải có thể tùy tiện ra vào, đi vào dễ, nhưng hi vọng đi ra cực kỳ nhỏ. Trong lúc nhất thời, căn bản chọn không ra chiến sĩ có đủ năng lực đi cứu viện. Huống hồ, hôn lễ của mình sắp tới, tam đại thần đô sẽ rất quan tâm đến tình hình ở đây, nếu việc Lam Tranh tiến vào Vực sâu U Minh bị truyền ra, sẽ chỉ làm người ta càng thêm tin tưởng hắn là kẻ phản bội.
Có quá nhiều bất lợi, làm cho Toàn Cơ càng nghĩ càng phát điên.
“Công chúa điện hạ, thời gian đã đến.” Thần thị Hoàn Lan ở cửa khẽ nói. Mặc dù cách rất xa, vẫn có thể nghe được lo lắng trong giọng nói.
Người chờ ngoài cửa, đều là cung tỳ thần quan đến từ với thần đô Phương Bắc, lúc này đến đây, là tới đón tiếp công chúa đợi gả vào ở đoàn đặc phái viên, tắm rửa nước phương bắc, làm cho thân tâm tinh khiết, năm ngày sau, bắt đầu đưa lên kiệu hoa, cáo biệt thành phương Đông.
“Nói cho bọn họ biết, ta không rảnh, làm cho bọn họ đều bò trở về cho ta.” Toàn Cơ nhíu mày, bực bội quay đầu đi chỗ khác, tĩnh tâm trầm tư chỉ chốc lát, cuối cùng quyết định đi tìm Trường Minh.
Mấy ngày nay hắn nôn nóng nhất định không ít hơn nàng.
Nàng đã phát hiện Khuynh Anh không giống người thường, xem xét thái độ của Lam Tranh, đệ đệ nàng nhất định cũng biết không ít.
Mà nàng ở một lần kia trị liệu cho Khuynh Anh, cũng đã phát hiện kỳ quặc.
Trong linh hồn Khuynh Anh, ẩn chứa một phần sức mạnh không thuộc về nàng, sức mạnh kia muốn xâm chiếm ký ức Khuynh Anh. Nó tràn đầy bất an, sợ hãi, thù hận, là máu đỏ bén nhọn, hỗn loạn ở nơi màu sắc thuần trắng, có vẻ gai mắt.
Mà phần sức mạnh này, nàng biết.
Đó là Yên Tự.
Cô gái bị người ta tận mắt chứng thực từ trên vách đá nhảy xuống, hồn phi phách tán.
Nàng cũng là nữ nhân ca ca Trường Minh yêu thật sâu, trong ký ức, nàng cười tươi như hoa, luôn luôn có thể làm cho Trường Minh mở miệng mỉm cười.
Nhưng nàng hiện tại đã không giống.
Nàng đã không phải là Yên Tự.
Toàn Cơ cũng không rõ ràng lắm Yên Tự vì sao phải chuyển sức mạnh tồn tại vào trong thân thể một người phàm, mà người phàm này lại được gọi lên thần giới. Sự tình trùng hợp như vậy cũng không đơn giản, nàng vốn muốn áp chế sức mạnh kia xuống, cho nên nàng bảo Khuynh Anh theo mình tu hành, do đó từng chút từng chút hóa giải sức mạnh của Yên Tự, đáng tiếc, đáng tiếc… Thời gian không đủ…