Liên tục mười ngày.
Khuynh Anh vừa chăm sóc Lam Tranh, vừa tu hành, vừa vẽ địa đồ vực sâu tìm kiếm lối ra, vừa làm bảo mẫu lo cơm canh cho hai thần một thú.
“Nếu hắn tỉnh, mắt vẫn là màu đỏ, đó chính là trạng thái nguy hiểm. Thời gian bảo trì con ngươi màu đỏ càng lâu, hắn càng táo bạo, bản thân cũng sẽ càng ngày càng nguy hiểm.” Mộc Hi dặn dò trước khi đi ra ngoài: “Ngươi không thể kích thích hắn, nếu có nguy hiểm, ngươi liền gọi Nửa Xu, dù cho ngươi yêu hắn muốn chết, cũng không cần làm chuyện điên rồ, tỷ như ta trở về sẽ thấy thi thể tan nát của ngươi, chuyện như vậy… Vẫn là không nên phát sinh.”
“…” Nàng chỉ nghĩ một cước đạp chết hắn.
…
…
Tiễn hai miệng ăn lên đường xong, Khuynh Anh liền ngồi xuống ở bên cạnh Lam Tranh, bắt đầu chà lau gò má cùng ngón tay cho hắn.
Lúc hắn ngủ say, so với bình thường thu bớt một phần tà tứ, thêm an tường yên tĩnh. Y phục trước ngực hơi tán loạn, mơ hồ ẩn hiện lồng ngực như đồ sứ.
Khuynh Anh lau lau, đột nhiên liền cảm thấy lau không nổi nữa.
Nàng sớm biết hắn rất đẹp, bộ dạng hắn mị hoặc lòng người như vậy, toàn thân tản ra một loại hấp dẫn cực hạn.
“Ta… Ta nhất định là lâu rồi không thấy được khuôn mặt bình thường như thế…” Khuynh Anh thì thào tự an ủi trái tim rục rịch của mình. Mộc Hi chỉ có phân nửa mặt, hơn nữa còn là gương mặt tàn ác kinh khủng, Nửa Xu thì… nguyên hình nó là vặn vẹo như thế…
Nghĩ như thế, trong lòng Khuynh Anh lại yên lặng chút ít.
Đột nhiên lại nhớ tới trước đây cũng lâu, Phù Liên đã nói.
Lam Tranh cùng Trường Minh là anh em cùng cha khác mẹ, mà mẹ của Lam Tranh đã chết từ lâu, nghe nói là phạm vào tội không thể tha thứ, vì bộ mặt thần tộc, mới được lặng lẽ xử tử.
Chẳng lẽ là vị nương nương này thật ra là tộc Tu La nằm vùng? Sau đó che giấu tung tích tiếp cận thần đế, lại không cẩn thận mang thai, sinh ra Lam Tranh, thân phận bại lộ, cho nên mới bị xử tử?
“Nè, ngài mau tỉnh lại đi.” Khuynh Anh lay hắn: “Không cần biết ngài là thân phận gì, chỉ cần ngài tỉnh lại, ta sẽ nói cho ngài biết đáp án của ta, ngài không phải rất muốn biết sao? Lần trước còn uy hiếp ta chỉ cho ta một buổi tối, hiện tại đã vô số buổi tối rồi, nếu như ngài không tỉnh, ta sẽ cho đáp án giả…”
Nhưng người trên giường vẫn hôn mê, không có bất kỳ phản ứng nào.
Khuynh Anh giả bộ tức giận, nhẹ nhàng mắng hắn: “Quên đi, nếu ngài không tỉnh lại, ta sẽ mặc kệ ngài, ngu ngốc!”
Nàng đang muốn đổi chậu nước, đột nhiên, một cỗ lực nắm lấy tay nàng!!
Khuynh Anh sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trên cỏ nhung.
Năm ngón tay hắn như kiềm, cơ hồ bóp nát cổ tay của nàng!! Lông mi của hắn nhẹ nhàng run, dường như một khắc sau sắp hồi tỉnh!!
“Lam Tranh? Lam Tranh?” Khuynh Anh cơ hồ quên đau, có chút hưng phấn lại gần.
Đột nhiên.
Tất cả rung động đều dừng.
Tất cả tựa hồ khôi phục yên lặng.
Hắn chợt mở rộng tầm mắt——
Khuynh Anh mừng rỡ như điên, nhưng cũng chợt cứng đờ.
Hắn tỉnh.
Hai tròng mắt của hắn màu đỏ! Lời Mộc Hi nói nhất thời vang lên ở bên tai, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, chí ít, cho dù mắt Lam Tranh đỏ rực như thế, hắn vẫn nhận được nàng.
Khuynh Anh nhẹ giọng hỏi: “Lam Tranh, ngài vẫn khỏe chứ?”
Mắt đỏ máu trống rỗng nhìn chằm chằm đỉnh thạch động, cách một hồi, mới chậm rãi, chậm rãi rơi vào trên mặt Khuynh Anh.
“Còn nhận ra ta không?” Khuynh Anh mỉm cười: “Ta là Khuynh Anh —— “
Lời còn chưa dứt, thân thể lại đột nhiên bay lên không!
Lam Tranh kéo nàng hướng về phía mình, lại xoay người, áp nàng ở phía dưới.
Ánh mắt của hắn không có thần thái, chỉ có con ngươi đỏ tươi, chăm chú nhìn nàng.
—— “Giết!”
Một tiếng xé rách.
Khuynh Anh chỉ cảm giác lưng mình trở nên lạnh lẽo, nàng còn chưa kịp tự hỏi, liền thấy y phục bị vứt bỏ trên mặt đất.
“A a a a a! Ta hiện tại chỉ có một bộ y phục!!” Khuynh Anh cơ hồ muốn khóc, nàng cũng không muốn mỗi ngày mặc y phục đan lát như dã nhân!!
Nàng giãy giụa, một nụ hôn rơi xuống.
Đó là một nụ hôn hung ác độc địa.
Rơi vào trên lưng của nàng, hàm răng nghiền cắn, đau đến run rẩy!!