Khuynh Anh đang đem thức ăn săn được xử lý sạch sẽ ngay tại chỗ, lại dùng nấm tuyết tìm thấy trong tuyết làm món phụ thêm.
“Cố lên, Khuynh Anh.” Bên kia, một nam nhân tóc bạc cùng một con con mèo nhỏ đang ngồi chồm hổm chảy nước bọt chờ đợi, chỉ có lúc này, bọn họ mới có thể ăn ý đứng cùng chiến tuyến như thế.
Khuynh Anh yên lặng liếc bọn họ một cái, cắt nấm thành lát, phủ lên trên khối thịt, Cuối cùng phủ lên chút muối lửa, đem nướng.
“Oa oa, mùi rất thơm!!” Mộc Hi kích động ngậm thức ăn nóng hổi, thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt. Hắn nhớ tới những ngày ăn sống trước đây, liền cảm thấy chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Cũng ăn lang thôn hổ yết như vậy chính là thần thú viễn cổ hung ác nhất trong truyền thuyết, bất quá hiện tại nó đã bị người ta đặt cho cái tên: Nửa Xu.
Bởi vì trong một lần tiến vào một cái vực sâu, Khuynh Anh rùm beng với Mộc Hi về vấn đề ăn cơm trước hay là tìm kiếm cửa ra trước, trong lúc phát hỏa nàng vô tình quay về phía hắn nói một câu: “Ngươi muốn ăn thì tự mình ăn, nửa xu cũng không liên quan tới ta!!”
Sau đó con mèo nhỏ màu hoàng kim đột nhiên liền biến thành đại quái thú, nhe răng nanh về phía Mộc Hi.
Về sau mới biết được, nó cho rằng Khuynh Anh là đang triệu hoán nó, ước chừng là bởi vì nó cảm giác mình cùng Khuynh Anh có ‘quan hệ’, thế cho nên về sau tên của nó là ‘Nửa Xu’…
“Ăn không đủ!” Sau một lát, Mộc Hi vươn bát.
“Ngao.” Nửa Xu vươn móng vuốt.
“… Cút!” Khuynh Anh oán hận phun ra một chữ, cho dù như thế, cuối cùng nàng vẫn yên lặng làm cơm, bởi vì ai trong bọn họ cũng không dễ chọc.
Khuynh Anh làm một tay thức ăn ngon. Từ lúc mười hai tuổi nàng liền bắt giúp mẹ làm cơm. So với thần tộc căn bản không cần ăn cơm, tay nghề của nàng quả thực được cho là không vị thần nào có thể sánh bằng.
Dao nhỏ, to, chiếc đũa, bát, đều là Mộc Hi dùng quặng sắt chôn ở dưới bảy tầng tuyết luyện trong nhan thạch nóng chảy tạo thành, Khuynh Anh nói ra vật gì hắn cũng có thể tìm đến, không thể phủ nhận, hắn thực sự rất lợi hại, hắn có thể phân biệt ra bất kỳ cái gì có thể ăn hay không, cũng có thể tìm cỏ lau mềm mại làm thành quần áo chống rét, cũng có thể dùng nham thạch làm bùa hộ mệnh, xua đuổi yêu thú đánh lén.
Nếu như không có hắn dẫn đường, cho dù nàng có Nửa Xu bảo vệ, phỏng chừng cũng sẽ không sống quá lâu.
Thế nhưng, bị hai tên tham ăn này cuốn lấy, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây…
…
…
Trong vực sâu U Minh không có phân ra ngày đêm.
Ở đây vĩnh viễn đều là bóng tối, âm u quỷ dị.
Có đôi khi, bước sai một bước, là trí mạng.
Khuynh Anh thu dọn thức ăn sạch sẽ. Mộc Hi đáp ứng Khuynh Anh, mỗi lần nàng làm thức ăn, sẽ dạy nàng một bộ khẩu quyết điều tức linh lực, đồng thời, cùng nàng đi tìm cách thoát khỏi nơi đây.
“Ngươi không muốn đi ra ngoài sao?” Khuynh Anh từng hỏi như vậy.
“Không. Ta không muốn.” Hắn trả lời như vậy: “Người ta muốn tìm còn chưa có tìm được, ta vẫn sẽ tiếp tục tìm.”
“Người kia là một cô gái hả?”
“… Ta quên rồi.”
“…”
“Nhưng ta rất muốn tìm được người kia, nếu như người kia đứng ở trước mặt của ta, ta nhất định có thể nhận ra…”
“Nếu người kia không ở nơi này, làm sao bây giờ?”
“Ta sẽ tìm được.” Hắn chỉ lắc đầu, chậm rãi lắc đầu: “Người kia nhất định ở trong này… Nhất định.”
Về sau, bọn họ không còn nói đến chuyện này. Bởi vì sau lần đó, Mộc Hi ngây người hồi lâu, Khuynh Anh không đành lòng nhìn hắn thê lương bi thương như vậy nữa, liền thử chuyển sự chú ý của hắn đến thức ăn, nhưng ngày ấy hắn bạo phát sức ăn, Khuynh Anh cơ hồ nấu đến liệt tay. Thế là nàng âm thầm thề, nhất định sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
Ăn xong cơm tối, chân trời đột nhiên nổ tung ánh sáng.
Tiếng yêu thú hô khóc rung trời, ánh sáng cũng càng ngày càng sáng, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ bầu trời!!!
“Phía đông có thần tộc mới xuất hiện, tựa hồ còn rất mạnh.” Mộc Hi híp mắt, lập tức từ trong động nhảy ra ngoài, rõ ràng cực kỳ hưng phấn: “Khuynh Anh, chúng ta mau qua nhìn một cái, nhìn xem thần tộc mới tới kí bị dằn vặt chết như thế nào.”
Vừa nghĩ tới hắn cũng từng mang tâm tình chờ mong xem mình bị như vậy, Khuynh Anh không nói gì: “…”