Khuynh Anh cười nhạt một tiếng, “Ta có tư cách tới hay không, chẳng lẽ công chúa điện hạ không nhìn ra?”
Lê Thiên Thường hơi sững sờ, bất quá vẫn nở nụ cười, vẫn tao nhã lại cao quý, người ngoài xem vào sẽ nghĩ các nàng đang vui vẻ nói chuyện với nhau.
Nhưng giọng nói của ả mang theo ác ý: “Thế nào? Mới vừa rời khỏi điện hạ Lam Tranh, ngươi liền khẩn cấp muốn điện hạ Trường Minh rồi, người phàm các người đều không biết xấu hổ như thế này sao?”
“Không,Thần Tộc tài trí hơn người, về phương diện này người phàm cũng không bằng Thần Tộc.” Khuynh Anh mỉm cười: “Giống như ta không bằng nửa phần của ngài.”
Lê Thiên Thường bị nghẹn họng, gương mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi chuyển qua xanh mét.
Chung quanh thỉnh thoảng có sứ giả quý tộc nhìn Khuynh Anh, một đầu tóc đen xinh đẹp ở trong đại điện có vẻ sạch sẽ loá mắt, trong suốt thuần túy như hoa mai ở trong không khí, phác họa ra đường cong ôn nhu mê người, làm người ta nhịn không được nhìn nhiều lần. Bọn họ xì xào bàn tán, ánh mắt sáng quắc không chút che dấu hứng thú đối với nàng.
Lê Thiên Thường rốt cục cười lạnh một tiếng: “Thật không nên xem thường ngươi.”
Khuynh Anh có vẻ như hơi ngạc nhiên: “Công chúa điện hạ quá để ý rồi.”
Bên môi Lê Thiên Thường tóe ra một tiếng cười bén nhọn, rồi sau đó tới gần nàng, hạ giọng nói: “Tiểu nhân đấu với ta, kết cục rất thê thảm.”
“Công chúa điện hạ yên tâm, ta chỉ so đo với con người, ngài cũng không phải con người, ta làm sao có thể nghĩ quẩn chứ?” Khuynh Anh cười dịu dàng vô hại.
Tóc đen buông rơi trên gò má trong sáng giống giọt sương rơi xuống.
Không khí ngưng trệ một trận.
Lê Thiên Thường nheo mắt, ngón tay hơi hơi nghiền bông hoa trang sức đính trên váy, giống như muốn nghiền chúng nó thành bột phấn.
“Được, tốt lắm, ngươi cứ không biết sợ như vậy đi.” Nàng vỗ vỗ bả vai Khuynh Anh, ước chừng một phút đồng hồ chuyển tay đi. Bỏ lại mấy chữ cuối cùng này, lại lạnh lẽo nhìn nàng một cái, ả xoay người rời đi.
Góc nhỏ lại lần nữa an tĩnh lại.
Khuynh Anh thật lâu mới xoa đầu vai thiếu chút nữa bể nát, suy nghĩ ngày mai đi theo Toàn Cơ học một chút pháp thuật phòng thân, lơ đãng ngẩng đầu lại đột nhiên đụng phải một đôi mắt đen.
Cách đó không xa, Trường Minh đang nhìn qua bên này, gặp phải tầm mắt nàng, cũng không dời ánh mắt, tròng mắt tối đen trở nên càng sâu trầm hơn.
Khuynh Anh cuống quít cúi đầu, trong lòng hoảng sợ. Dừng một chút, chạy bừa ra chính điện, dựa vào trên vách tường ở ngoài điện trốn tránh. Nàng lại nghĩ không ra tại sao mình phải làm như thế, rõ ràng đã được huấn luyện đao thương bất nhập, liên Lê Thiên Thường còn không sợ, tại sao phải sợ hắn?
Nếu bị Toàn Cơ biết mình ngu ngốc chạy tán loạn như vậy, nhất định sẽ bị phạt.
Đang nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày gấm màu trắng, trên vạt áo buông rơi còn thêu lên một đóa hoa lan.
“Nàng là đang trốn ta sao?”
Giọng nói của hắn nhàn nhạt giống một luồng gió nhẹ.
Khuynh Anh hơi hơi run rẩy lỗ tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT