Tạm biệt Phù Liên, Khuynh Anh mang tâm tình vô cùng phức tạp đi theo Nam Huân đáp lên mây bay đi điện Ngọc Hành.

Tiểu gia hỏa này cùng chủ nhân hắn có bộ mặt không có dây thần kinh, nàng thử hỏi nhiều lần đều không được đáp lại. Khuynh Anh bất an trong lòng, đành phải an ủi mình, việc nên tới sẽ tới, chỉ có thể hy vọng là việc tốt.

Bọn họ dừng lại ở trước cửa điện Ngọc Hành, so sánh với điện Thiên Xu, thủ vệ nơi này nghiêm ngặt hơn, chiến sĩ mặc giáp bạc xếp thành một hàng, nhìn thấy Nam Huân cũng chỉ là chào một cái theo tiêu chuẩn quân lễ, sau đó cẩn thận tỉ mỉ nghiệm thu ngọc bài thông hành của hắn, mới nhường đường.

Mà ở trong đó trang hoàng cũng giống chủ nhân, đẹp đẽ quý giá lại lộ ra lạnh lẽo, cột đá xa hoa đứng vững ở trung tâm chống đỡ tòa kiến trúc, làm cho người ta có cảm giác thâm trầm đè nén hít thở không thông. Mặt đất bóng loáng phản xạ bóng dáng người ta, mọi nơi yên tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, thủ vệ ven đường như tượng đá, đi trên đường, chỉ nghe tiếng giày ‘cộp cộp’ vang ở trên mặt đất, cực kỳ giống đảo quỷ.

Khuynh Anh dè dặt cẩn trọng đi theo phía sau Nam Huân, chỉ cảm thấy nếu như mình ở nơi này, nhất định sẽ bị trầm cảm.

“Điện hạ chờ ngươi ở bên trong.” Nam Huân trừng mắt Khuynh Anh một cái, bộ dáng nàng giống kẻ quê mùa khiến hắn xem vô cùng không vừa mắt.

Cửa đại sảnh màu vàng phảng phất như có ma lực chậm rãi mở ra, khung cửa khổng lồ làm cho người ta thấy mình càng nhỏ bé. Khuynh Anh liền thấy bên trong có một nam nhân đang ngồi, hắn mặc trường bào màu lam nhạt, sợi tóc màu mực thả xuống, ánh sáng nhu hòa trút xuống trên người hắn, cả người như trở nên trong suốt.

Hắn đang đọc sách.

Mà thời khắc cổng lớn mở ra, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt dần dần tụ tập, lại biến trở về sông băng mùa đông: “Tiến vào.”

… Giết, nàng còn không bằng một quyển sách!

Khuynh Anh bị Nam Huân không chút khách khí đẩy vào. Cửa lớn chậm rãi đóng lại, trong đại sảnh trống trải, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Xin hỏi điện hạ tới tìm ta, có chuyện gì muốn phân phó sao?” Khuynh Anh đứng cách Trường Minh rất xa, cười làm lành giống một đóa hoa xán lạn, cứ như đóa hoa này sắp chết non trong không khí rét lạnh này.

“Viện Trưởng lão đã đưa ra phán quyết.” Trường Minh lẳng lặng nhìn nàng.

Khuynh Anh sửng sốt, lại bỗng nhiên mở khóe miệng cười lên: “Thật sự sao? Ta đã ở trong này lâu rồi, mấy ngày này được các ngài chiếu cố thật sự là cám ơn nhiều, vì ta cái gì cũng không biết mà ở thần giới cũng không đúng tý nào, trí nhớ mấy ngày này cũng xin các ngài xóa đi, ngộ nhỡ ta không cẩn thận tiết lộ cái gì… A, đúng rồi, quần áo điện hạ ta đã giặt sạch, cái váy cũng không có dơ, còn có nhẫn Ngọc Hoàn trên tay ta cũng xin điện hạ thu hồi đi, quý trọng như vậy…”

“Nàng không thể đi.”

Hắn ngắt lời nàng.

Ngón tay thon dài của hắn từ cạnh bìa sách di chuyển vào trang giấy bên trong, mặt trên có ký tự chi chít, Khuynh Anh xem không hiểu, cũng không muốn xem, lỗ tai của nàng chỉ nghe đến tiếng nói nhẹ nhàng của hắn, gằn từng chữ : “Thân phận của nàng không cách nào xác nhận được, vãng sinh cùng kiếp trước của nàng đều là trống rỗng, cho dù là người phàm, từ giây phút sinh ra, sẽ được ghi chép lại hết thảy trên cổ thần thụ trong điện Trường Sinh, mà nàng, cái gì cũng không có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play