Khuynh Anh bị ép buộc đến chạng vạng mới có thể trở lại điện nữ quan.
Về việc muốn đi cung Ngọc Hành tìm Trường Minh cầu xin cho tiên tỳ, Lam Tranh đã trực tiếp miễn trọng tội của hầu gái, sửa lại thành cấm cửa một tháng, hơn nữa trừ bỏ một trăm năm linh lực coi như trừng phạt. Còn tặng nàng một khối lệnh bài có thể tùy ý ra vào đện Thiên Xu, về sau không ai có thể khi dễ nàng.
Về phần không cần cầu khối băng lớn, cũng là chuyện thở phào, nàng còn chưa có nghĩ kỹ, làm sao mới có thể không sợ hãi dưới đôi mắt lấn áp người của hắn.
Khuynh Anh dọc theo mái đền cong phía trước, đi qua hành lang gấp khúc, từ xa nàng liền thấy ở phía sau hòn non bộ có một thân ảnh đặc biệt cao gầy.
“Phù Liên?” Khuynh Anh đang muốn đi lên chào hỏi, bước được mấy bước lại sửng sốt.
Nơi này không chỉ có Phù Liên, còn có mấy nữ thần quan mặc váy lụa trắng. Tuy cách không gần, nhưng khí thế bức người của các nàng cùng cả giọng nói vú lấp miệng em trong trẻo nhưng lạnh lùng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
“Giả bộ cái gì? Ngươi không phải là dựa vào lăn trên giường người khác mà đạt được địa vị sao?”
Một người nữ thần quan trong đó đi đến trước mặt Phù Liên, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Nhưng Phù Liên, ngươi thật sự là quên mất thân phận của mình rồi, trước ỷ có chỗ dựa vững chắc không coi ai ra gì, nhưng thật ra hiện tại, ngươi cưỡi đến trên đầu đám tỷ tỷ của ta, chuyện đoạt vị hôn phu của người khác đê tiện như vậy, cũng chỉ có kẻ như ngươi làm được!!!”
Khuynh Anh giật mình, suy nghĩ có nên tiến lên hỗ trợ hay không, nhưng Phù Liên tùy ý lấy tay phất phất tóc mình, dùng thân mình cao hơn nhìn xuống nàng kia, bình thản nói: “Vậy có vấn đề gì sao? Nguyên nhân các ngươi tới tìm ta, nếu chỉ là bởi vì nam nhân, vậy các ngươi hẳn là trở về tự soi gương đi.”
Nhóm nữ thần quan ngây cả người, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, sôi trào tức giận: “Phù Liên! Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi bây giờ là một nữ thần quan được điện hạ Trường Minh coi trọng thì ngươi rất giỏi!! Ngươi hạ tiện như vậy, quả thực là sỉ nhục của Thần giới!!”
Phù Liên nở nụ cười: “A, ngươi cũng biết ta bây giờ được coi trọng?”
“Để xem ngươi còn mặt mũi lên mặt không, tiện nhân!!!!”
Dứt lời, giơ lên tay, muốn hạ xuống mặt Phù Liên – -
“Bốp!”
Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Trong đám người, đã thêm một thân ảnh áo hồng, nàng che chở ở phía trước Phù Liên, vung tay đỡ cái tát.
Mọi người không khỏi sửng sốt một chút, mới giật mình thấy rõ cô gái trước mặt – – mái tóc đen của Khuynh Anh như tơ lụa rơi đầy đầu vai, năm ngón tay tinh tế nắm thật cổ tay chặt nữ thần quan, khiến nàng ta động không được. Đôi mắt của nàng có kiên định cùng dũng khí, cả người vì vậy mà sáng lấp lánh.
“Không… Không thể lấy nhiều đánh ít…” Khuynh Anh ho khụ, tuy rằng nghe qua vẫn còn có chút lo lắng.
Phù Liên chỉ ngây ngốc chốc lát, liền cười ra tiếng, nàng giương nhẹ môi lên, đi lên phía trước kéo Khuynh Anh đến bên cạnh, sau đó lấy ra khăn tay, thay nàng chà lau từng điểm từng điểm trong lòng bàn tay: “Đứa bé ngoan, Khuynh Anh, không cần nắm làm dơ tay.”
“…” Hay, thật là độc. =_=|||
Sắc mặt vài nữ thần quan đã vừa đỏ chuyển qua xanh mét, nhìn chằm chằm Khuynh Anh, lại vì màu tóc đen mà có chút kiêng kị.
Phía trước mới có tiên tỳ bởi người phàm này mà bị xử phạt, khi chưa có xác định thân phận của nàng, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Phù Liên!! Chờ xem!!! Chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!!!”
Rốt cục, các nàng ôm hận bỏ lại một câu cảnh cáo, sau đó ngẩng đầu cao ngạo bước chân rời đi, có thểđộng tác xoay mông của bọn họ rất xinh đẹp, nhưng Khuynh Anh vẫn cảm thấy, cái đó và mấy con chim trĩ không có gì khác nhau…