Lượm một chút củi khô đốt lửa, hong khô váy áo.
Xa xa, Nửa Xu đang im lặng co rúc mê man. Ngủ đã ngủ tròn ba canh giờ, mà với mãnh thú, bình thường không cần ngủ.
“Ta chỉ làm một chút pháp thuật cho nó yên tĩnh, nếu nàng như thế này mà bị người khác nhìn, ta sợ rằng sẽ khống chế không được làm ra một chút chuyện bạo lực.” Giọng Lam Tranh nhàn nhạt, âm điệu lại âm âm u u. Nửa Xu vừa tỉnh lại liền run rẩy, lại ủy khuất vạn phần lê đầu giả bộ ngủ.
Lam Tranh lấy trang phục cỏ nhung dự phòng trong túi bách bảo của Khuynh Anh ra, rồi vẫy vẫy tay với Khuynh Anh: “Qua đây.” Dừng một chút: “Không nên đứng ở dưới tán cây cao, sẽ có rắn.”
Xoẹt.
Khuynh Anh lập tức đứng lên, sắc mặt trắng bệch, nhất thời nhớ tới tất cả y phục của mình đều cởi ra hơ khô, hiện tại trần như nhộng, mặt lập tức đỏ bừng. Chân tay luống cuống che nơi quan trọng, lại không dám đứng ở dưới tán cây, nhất thời không biết làm sao.
Lam Tranh bình tĩnh nhìn một hồi, cười như không cười, sau đó một khắc, cây kia ‘răng rắc’ một tiếng, ầm ầm ngã xuống bên cạnh.
“Vừa đúng lúc, sắp hết củi, cây này vừa đủ.”
“…”
“Khuynh Anh, sức lực nàng rất lớn, thuận tiện vác cây tới đây đi.”
“…”
Rốt cuộc Khuynh Anh không nghe theo, loại chuyện nữ khỏa thân ôm đại thụ này, quả nhiên vẫn là quá kích thích người… Nàng ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh hắn, bị hắn ôm vào trong lòng. Hắn từ phía sau nàng ôm lấy, một mảnh cỏ nhung bọc hai người, da thịt nóng hổi chạm nhau.
Lam Tranh nhẹ nhàng đọc thần chú, chém thân cây thành đoạn ngắn, đạtư từng chút từng chút vào trong đống lửa, mang vẻ biếng nhác.
“Chờ trời sáng, chúng ta liền đi vào thành trấn.” Hắn ngửi mái tóc đen của nàng.
“Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Khuynh Anh vô cùng mơ hồ.
Lam Tranh rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Cũng không có chuyện gì.”
“Nhưng ta nhớ, ta và Trường Minh cùng một chỗ, sau đó…”
Hắn đột nhiên nâng cằm của nàng lên hôn một ngụm, cắn đau môi của nàng, lưỡi chui vào, hung hăng hôn một lần.
Lúc buông ra, mặt Khuynh Anh đã đỏ bừng, hai tròng mắt mù sương.
“Không có sau đó.” Lam Tranh lại xoa xoa tóc nàng, “Ca ca thần thông quảng đại, không có việc gì, nàng chỉ cần lo ình, không cản trở, nhất định có thể bình an đi ra.”
Khuynh Anh cứng một chút, run run rẩy rẩy quay đầu lại, tính toán đẩy hắn ra: “… Nhưng… Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng.” Hắn vừa nhíu mày, bàn tay to càng thân mật ôm nàng trở về.
“…”
Khuynh Anh gian nan nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hắn cũng nhìn nàng, ý bảo nàng ngậm miệng, bỏ dở đề tài chán ghét này.
Không khí nhất thời im lặng.
Nửa ngày, nàng rốt cuộc nhịn không được, hạ quyết tâm, run run nói: “Chàng, chàng, ta…”
Giờ này, bộ vị có sức sống của hắn lại để ở hông của nàng, nhiệt độ nóng bỏng làm cho toàn thân nàng đều cứng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lam Tranh sửng sốt, mặt mày đột nhiên tràn ra tươi cười, có chút chói mắt. Hắn ôm lấy nàng, tay không an phận di động đến trước ngực của nàng, chậm rãi mở miệng: “Không cần để ý, tập thành quen là được rồi.”
“…”
“Một ngày nào đó nàng cũng bị ta ăn tươi, trước thích ứng sự tồn tại của nó, cũng coi là tốt.”
“…”
Khuynh Anh run run nửa ngày, mới nói cho hết lời chỉnh đốn: “Chàng… tay chàng đang sờ chỗ nào?”
“Sờ nơi nó nên sờ.”
“Chờ… chờ một chút…”
“Không có chờ một chút.”
Lam Tranh vung tay lên, lại cho Nửa Xu thêm một cái kết giới cách âm, Khuynh Anh còn tính toán chạy trốn bỗng nhiên bị đè té trên mặt đất, bị môi lưỡi cùng ngón tay của hắn va chạm làm tinh thần bay lên chín tầng mây
Thẳng đến trời sáng trưng, Khuynh Anh nhận quá nhiều cơn sóng tình, thể lực không tốt, toàn thân xụi lơ, nàng co rúc ở trong cỏ nhung, ngủ thật say.
Lam Tranh ngâm mình ở trong suối nước lạnh băng, đợi chờ mình dục vọng trong thân thể chậm rãi lắng lại.
Bầu trời trong xanh phẳng lặng, đáy mắt hắn lại hiện lên một tia đè nén đỏ như máu. Lam Tranh phút chốc siết chặt ngón tay, dường như hung hăng bóp nát dòng máu mưu toan khống chế hắn.
…
…
Thời gian Khuynh Anh tỉnh lại, bọn họ đã ở trên xe ngựa.
Lam Tranh dựa vào vách xe, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đã áo mũ chỉnh tề, tóc vàng cũng được buộc lên, chỉ thấy toàn thân đều tản một cỗ tiên khí.
Khuynh Anh xoa xoa mắt, chứng thực mình không nhìn lầm.
Lam Tranh nghe thấy động tĩnh, quay đầu, “Tỉnh rồi hả?”
“Đây là đi đâu?”
“Phủ công chúa.”
“A…” Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc không rõ ràng, nàng ngẩn ngơ, phát hiện y phục của mình cũng thay đổi, váy dài màu lam nhạt, còn dùng sợi tơ bạc thêu lên, trở nên càng hoa lệ, không khỏi nói: “Mấy thứ này từ đâu tới đây?”
“Trộm.”
“…”
“Nàng cũng tin?”
“…”
Lam Tranh cong môi nhẹ nhàng cười: “Ngu ngốc, đương nhiên là dùng đồ vật đổi lấy, nếu không trang trọng, làm sao đi tham dự lễ lên ngôi của Công chúa Mộc Hi?”
“Lên ngôi?” Khuynh Anh sửng sốt, rõ ràng lần trước du ngoạn, nửa tháng nữa mới đến nghi thức lên ngôi a.
“Thời gian đã thay đổi, thuận theo tự nhiên là được.” Hắn nhàn nhạt nói, dừng một chút, thấy ánh mắt của Khuynh Anh rơi vào cổ của mình, lại cười: “Nàng nhìn cái gì?”
“Có lẽ, kéo cổ áo lên một chút, càng tiêu sái anh tuấn… Cũng thích hợp đi tham gia lễ lên ngôi…” Nàng cân nhắc một phen.
“Vậy nàng cho là công lao của ai?”
Những dấu vết dâu tây đo đỏ sôi nổi trên da thịt tuyết trắng của hắn, rõ ràng như vậy.
Trong lòng Khuynh Anh lộp bộp một chút, đây nhất định là kiệt tác của nàng đêm qua.
“Có thể dùng pháp thuật che lại không…” Nàng cười gượng, tiến lên nịnh bợ: “Nếu không ta giúp chàng nhé?”
“Nàng tặng, ta tất nhiên là muốn giữ lại.” Hắn cong khóe môi, kéo nàng về phía mình, môi chuẩn xác rơi vào trên gáy nàng, dùng sức một mút, một trái dâu tây đỏ rực cũng ra đời.
“Hiện tại, nàng cũng giống ta, không cần bồi thường.” Lam Tranh vỗ vỗ vai của nàng, kéo cổ áo của nàng cao hơn, che khuất đoạn cổ trắng nõn.