“Ngài xem, như vậy cũng rất tốt.” Khuynh Anh nhìn về phía cô gái bị Họa Long bá đạo ôm vào trong lòng, cười hì hì nói với Trường Minh.
“Không…” Trường Minh lại lo lắng: “Ở không gian này, nàng làm bất cứ chuyện gì, đều phải cẩn thận. Mỗi một cái hình ảnh ở đây, đều là ký ức khắc sâu trong chấp niệm, kẻ xông vào nếu mưu toan đánh vỡ trật tự vốn có ở đây, sẽ gây ra một loạt chuyện không tốt…”
“Thế nhưng, Mộc Hi cười, thứ rõ ràng quý trọng, hẳn là nên giữ ở bên cạnh.”
“Khuynh Anh, thứ quý trọng rất nhiều, cũng không phải đều có được.”
“Nhưng nếu nàng không cố hết toàn lực, bỏ qua như vậy, là hối hận cả đời a!”
“Nàng là công chúa thần tộc Thái Dương, mà hắn thân thế không rõ, có thể, từ lâu nàng đã phát hiện thân phận Tu La của hắn, đưa hắn đi, chỉ là vì bảo vệ hắn. Tương lai, Mộc Hi chính là vương thần tộc Thái Dương, nàng muốn bảo vệ con dân mình, tất nhiên không thể giữ hắn bên cạnh. Mà chúng ta nếu muốn đi ra khỏi không gian này, hẳn là nên theo ý của nàng, giúp đỡ nguyện vọng của nàng, ở nàng ngày lên ngôi, tận lực đưa Họa Long đi, thẳng đến ngày nàng đại hôn, tránh thoát trận giết chóc này, giải khúc mắc của Mộc Hi, không gian này tự nhiên sẽ biến mất…”
“Không.” Khuynh Anh lại cắt ngang hắn, cúi đầu: “Như vậy căn bản cũng không phải là thứ nàng muốn từ đáy lòng, dựa vào cái gì thần tộc cùng Tu La không thể sống chung, dựa vào cái gì hắn là Tu La, thì không thể yêu nàng, dựa vào cái gì chỉ là đơn phương muốn tốt cho người khác, liền phải đẩy đối phương ra xa!” Nàng nhớ tới ở đáy vực sâu, ngày ở chung với Họa Long, hắn chấp nhất, hắn nghiêm túc, hắn chờ đợi năm tháng, đều chỉ vì nàng, vì một người yêu nhất như thế. Giờ này, nếu trơ mắt nhìn bọn họ chia lìa, nàng làm không được.
Nàng lại nghĩ tới ngày đó, Lam Tranh đỏ hai tròng mắt, nói ra những lời này.
Hắn và Mộc Hi có quyết định của mình. Nhưng bọn họ đều chưa từng nghĩ đến tâm tình của đối phương.
Cho dù có một ngày, Lam Tranh phải đẩy mình ra, mình cũng sẽ liều lĩnh đuổi theo. Nư vậy Họa Long cũng như vậy, dù cho Mộc Hi đưa hắn đi, hắn cũng sẽ một nghìn lần, một vạn lần gấp gáp trở về.
“Có Mộc Hi ở bên cạnh, Họa Long nhất định sẽ không mất khống chế, cũng nhất định sẽ không huyết tẩy thành mặt trời.” Khuynh Anh bình tĩnh nhìn hai người ôm nhau, mới mở miệng: “Như vậy, cũng có thể cởi ra khúc mắc của nàng, chúng ta cũng có thể ra, bằng không, dù cho Mộc Hi thành hôn, làm vương vạn chúng kính ngưỡng, nàng cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Tu La thì không cách nào khống chế tình cảm của mình.” Trường Minh dừng một chút, giọng dần dần trầm xuống: “Hơn nữa đôi khi, có vài người đã định trước không có hạnh phúc…”
“Đó chỉ là bởi vì bọn họ chưa bao giờ thử!!” Khuynh Anh cắn môi: “Hơn nữa, không thử một lần, làm sao biết không có kết quả?!”
“Mộc Hi chính là vương tương lai, vương liền có chức trách của mình.”
“Nếu một vị vương sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nàng không sung sướng, làm sao sẽ làm cho quốc gia của mình vui vẻ!”
“Khuynh Anh…” Trường Minh muốn nói cho nàng, ý nghĩ của nàng quá đơn thuần, lại đột nhiên phát hiện, nàng rơi nước mắt. Nàng chăm chú nhìn Họa Long cùng Mộc Hi, dưới lông mi thật dài, bị nhiễm một tầng bi thương nồng đậm. Rõ ràng là chuyện của người khác, nàng lại còn khó chịu hơn bọn họ.
“Cho dù có một người nào đó tương đối quan trọng, cũng không thể cứ như vậy quyết định thay đối phương a…” Khuynh Anh run rẩy mi mắt, trong miệng tràn ra giọng, rất nhẹ, lại rất khó chịu.
“Khuynh Anh!” Trường Minh đột nhiên chế trụ cái ót nàng, nâng đầu của nàng lên, làm cho nàng nhìn mình. Hắn nói rõ ràng: “Nàng không nên tùy hứng như thế!!”
“Ta chính là tùy hứng, ta chính là không thể thấy bọn họ gặp chuyện buồn, ta chính là không nên nhìn bọn họ tách ra!” Nước mắt Khuynh Anh tuôn như vỡ đê.
Trường Minh ngơ ngẩn.
Khuynh Anh khóc thương tâm như vậy, dường như đôi người yêu sắp tách ra kia chính là mình.
Có cái gì nặng nề đánh vào tâm hắn.
“Xin… Xin lỗi…” Khuynh Anh vừa dùng tay lau nước mắt, vừa cố gắng làm ặt mình đỡ thảm hại hơn: “Ta… ta có một chút kích động… Đối với chuyện Mộc Hi, có lẽ ngài đúng… Nhưng… nhưng ta…”
Trường Minh đột nhiên cúi đầu hôn nàng.
Môi cắn ở trên môi của nàng, đem nước mắt lạnh lẽo mằn mặn cùng nhau nuốt vào đầu lưỡi.
Khuynh Anh kinh ngạc quên khóc, khuôn mặt Trường Minh ở gần trong gang tấc làm cho nàng cứng ngắc, hắn chế trụ cái ót nàng, hôn nàng thật sâu, làm cho đầu nàng trống rỗng.
********************************
“Trời!! Bọn họ đang làm gì!!!” Lê Thiên Thường kinh hô lên.
Ở dưới tàng cây vàng óng, hai người một trước một sau đứng ở trong lá rụng, ngửa đầu nhìn chằm chằm cự thú bay lượn trên không trung, ở trên cự thú, Khuynh Anh Trường Minh đang hôn nhau.
Vào phủ công chúa, mới biết bọn họ vừa rời khỏi, mà bóng lưng Lam Tranh nhìn thấy, cô gái bị thay đổi màu tóc, chính là Khuynh Anh. Mà nam nhân đỡ nàng lên xe ngựa, chính là Trường Minh!!
Bắt một người hỏi địa điểm công chúa du ngoạn, hắn liền chạy tới rừng rậm này, nhưng không có nghĩ đến, lại nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Thân ảnh Nửa Xu to lớn ở trên trời, nó có thể học được bay lượn, là do mình cho nó đôi cánh. Bởi vì Khuynh Anh nói, nó chạy rất chậm, còn không nhanh bằng con ngựa, khi chạy thoát thân đất rung núi chuyển, ai cũng sẽ biết vị trí của nàng.
Mỗi nụ cười của nàng đều khắc thật sâu vào trong tim hắn, mà giờ này, nhìn dung nhan mà mình vẫn tơ vương, muốn xông lên, cướp lấy nàng từ trong lòng Trường Minh, nhưng lại ngừng lại.
Đi theo bên cạnh mình nguy hiểm, hoặc là đi theo bên cạnh ca ca ổn trọng của mình…
Mà nàng, cũng có linh hồn Yên Tự…
“Nhanh đi tách bọn họ ra!! Mau a!!” Lê Thiên nổi điên muốn phun lửa, ả cầm lấy tay áo Lam Tranh, nhìn hắn nhìn chằm chằm bầu trời không nhúc nhích, không có nửa điểm phản ứng, liền chợt đoạt lấy túi linh bên hông hắn, lấy lại trái tim của mình, nhớ kỹ pháp thuật, đặt nó trở lại.