Đêm này, Khuynh Anh gặp ác mộng.
Hoang vắng cùng bất lực, nàng bị đẩy từ trên không trung, chậm rãi rơi xuống.
Rốt cuộc giãy giụa tỉnh lại, thấy Đông Phương Trường Minh ngồi ở đầu giường, ngón tay lạnh lẽo mới thu hồi lại từ trên gương mặt nàng, thấy nàng chợt mở mắt ra, ngón tay lại dừng lại, một lần nữa đưa tới, dùng đầu ngón tay lau đi một viên bọt nước rớt xuống.
“Vì sao khóc?” Hắn hỏi.
“… Khóc?” Khuynh Anh thất thần, phát hiện trong mắt mình đều là lệ.
Nhớ lần trước cũng là như thế này, trong hoa viên ở Điện Trường Sinh, bởi vì hắn đụng vào, nàng khóc không hề có lý do.
Bị Trường Minh nhìn, trong lòng không hiểu sao hoảng loạn, Khuynh Anh vội vã lau khô nước mắt mình, nói: “Đêm qua suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ đến Họa Long cùng Mộc Hi, liền khổ sở muốn khóc… Xin lỗi… khiến ngài cười.”
“Nhưng đêm qua nàng gọi là tên của ta… Khuynh Anh.” Trường Minh chậm rãi giơ tay trái lên, Khuynh Anh nhìn theo, lại thấy ngón tay bọn họ đan chặt, hơn nữa, là nàng nắm hắn thật chặt, bởi vì quá sâu, móng tay còn gây ra vài vết máu.
Nàng giống như bị điện giậtrụt trở về, sắc mặt trắng bệch: “Xin… xin lỗi, nhất định là ngài nghe lầm… Ta, ta…”
“Lừa gạt nàng thôi.” Trường Minh lấy tay về, nói: “Nàng gọi chính là tên Lam Tranh, có thể là nàng quá nhớ hắn, vì thế, xem ta như hắn.”
“…” Đại thần cũng gạt người? Thực sự là gạt người chết không đền mạng…
Sắc mặt Khuynh Anh cuối cùng cũng hòa hoãn một ít, hơi xấu hổ gãi gãi đầu, quyết định lập tức nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ nên làm cái gì?”
“Thao túng không gian này chính là luồng chấp niệm của Công chúa Mộc Hi, vì thế, chỉ cần chúng ta tìm ra nó, rồi hủy diệt, không gian này biến mất, chúng ta liền có thể rời khỏi.” Trường Minh nói: “Nó có thể bám vào từng vật thể hoặc từng người tồn tại ở trong này, vì thế, nàng nhất định phải tỉ mỉ, cẩn thận, không thể tùy ý tin và nói chuyện với người lạ nơi này.”
“Đây chẳng phải là mò kim đáy bể sao?”
“Bất quá, nó có nhất định kẽ hở, lũ chấp niệm này bảo lưu nguyện vọng nguyên thủy nhất của Mộc Hi, có linh tính nhất định, vì thế, đối với kẻ ngoại lai xông vào, nó sẽ dùng phương thức hành động của Công chúa Mộc Hi, mà muốn tìm ra nó, phải dựa vào năng lực hiểu rõ của nàng đối với tất cả xung quanh, không thể có thư giãn mảy may.”
“Nếu chấp niệm biến mất, Mộc Hi có phải cũng vĩnh viễn biến mất hay không?” Khuynh Anh đột nhiên hỏi.
Trường Minh ngây cả người, mới nói: “… Phải.”
“Vậy Họa Long làm sao bây giờ?!”
“…”
“Vô luận như thế nào, dù cho đây chỉ là một cảnh trong mơ của Công chúa Mộc Hi, ta cũng không muốn nhìn bọn họ cứ tái diễn một màn bi thương như vậy.”
“Nàng không cách nào thay đổi quá khứ.” Trường Minh hơi nhếch môi.
“Nhưng cũng không thể ngồi chờ chết a!” Khuynh Anh cười hắc hắc, trên mặt chưa hết vết nưcớ mắt, nhưng lại không hề có vẻ lo lắng.
Nàng nhảy xuống giường, sau đó chạy đi đén gian phòng sau suối nước rửa mặt.
Trường Minh lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng, con ngươi đen kịt lại ảm đạm từng chút từng chút.
…
…
Đêm qua.
Lúc Khuynh Anh nặng nề ngủ.
Hắn vẫn ngồi ở đầu giường, nhìn nàng gần trong gang tấc.
Khi biết được chân tướng, hắn căn bản không biết nên dùng thái độ gì đối đãi nàng. Tại hoa viên trên trời, ánh mắt nàng nhìn hắn như chim sợ cành cong, trong mắt là nước mắt và địch ý, nàng giống một con chim nhỏ bị thương, dùng hết mọi khả năng tránh né sự tồn tại của hắn.
Mái tóc đen của nàng ở trên ga giường trắng tinh, giống một đóa hoa sen màu đen nở rộ. Từng nhiều năm trước, hắn cũng là như vậy nhìn Yên Tự, dùng lời nói ôn nhu dỗ nàng đi vào giấc ngủ, nhìn nàng giống đứa bé ôm lấy hắn không buông.
Nàng cuối cùng đã trở về.
Bảy trăm năm năm tháng, từng màn từng màn ký ức từng đè sâu trong lòng, lại lần nữa bốc lên, quen thuộc mà lại rõ ràng.
Nhưng nàng chung quy cũng thay đổi.
Khuynh Anh… Khuynh Anh, nàng đã không còn là Yên Tự, thuộc về hồn phách đã sứt mẻ của Yên Tự, thần linh chết đi, nếu chấp niệm quá sâu, sẽ thật lâu không tan đi, Công chúa Mộc Hi là như thế, Yên Tự làm sao không phải…
Đều là sai lầm của hắn.
Nhưng hắn không cách nào cứu nàng.
Tim của hắn dường như đang chảy máu, ngón tay nhẹ run, nhưng lại không cách nào chạm đến nàng.
Chấp niệm chỉ là một luồng oán hận, oán linh rơi xuống, cuối cùng chỉ có thể dựa vào hận ý tồn ở trên thế giới này, đến hồn phách cũng không phải, tồn tại như vậy sẽ chỉ làm bản tính hoàn toàn mất đi, thống khổ.
“Xin lỗi…”
Ngực đau đớn kịch liệt, hắn mím môi, nhắm hai mắt lại, có ánh sáng từ trên người của hắn tràn ra, sau đó ở mi tâm của hắn tạo thành một ngọn lửa màu lam nhạt, cuối cùng, lại tạo thành một cái đèn, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
“Đèn chong, đèn Trường Minh, đèn này giao cho nàng, thấy đèn như gặp người, tựa như ta, làm bạn với nàng cả đời.” Hắn dùng ngón tay đẩy tóc đen trên trán nàng, chăm chú nhìn kỹ: “Đèn này có thể tinh lọc linh thể của nàng, Khuynh Anh là thế thân của nàng, liền quên hết trước kia, sống sót cho tốt…”
Toàn Cơ từng nói, luồng chấp niệm của Yên Tự, đã là màu đỏ máu, mà đây cũng là oan hồn, mất đi bản tính, chỉ có hận ý báo thù.
Nếu cứ tiếp tục, hận ý này sẽ xâm chiếm bản thân Khuynh Anh, tình cảm mất đi bảy trăm năm trước, chỉ là một thể xác ác độc, dù cho phục thù, cuối cũng cái gì cũng sẽ không còn. Nàng có thể sống lại, cũng đã là một kỳ tích, lúc này tinh lọc nàng, còn có thể trở thành một phần của Khuynh Anh, luân hồi chuyển thế, dù cho tính tình thay đổi, dù cho quên hết mọi thứ… Nhưng cũng có thể sống bình thường hạnh phúc.
“… Xin lỗi, Yên Tự.”
Hắn đau đớn hôn lên tóc nàng, vào lúc này, dung nhan ngủ yên của Khuynh Anh đột nhiên bắt đầu hỗn loạn, mày nhăn lại, đến hô hấp đều trầm trọng.
“… Trường Minh.”
Nàng đột nhiên mở miệng.
Hắn cứng đờ toàn thân.
Trái tim dường như bị cái gì lôi, đến ngón tay nắm đèn chong suýt chút nữa buông lỏng, trên hai tròng mắt đen kịt, lông mi kịch liệt rung động.
“… Trường Minh… Trường Minh…”
Nàng chăm chú nhắm mắt lại, nói mớ ở trong mộng. Nàng dường như gặp mộng, nhưng trong mộng cũng không tốt đẹp, chân mày nàng nhăn càng sâu, trán bắt đầu đổ mồ hôi, thân thể bất an trằn trọc! Nàng đột nhiên vươn tay, cực lực muốn cầm cái gì, môi giữa run, nói: “… Trường Minh…”
Trường Minh vội vã cầm tay nàng, nhưng ngay khi nàng nắm lấy tay hắn, nàng đột nhiên trở nên yên tĩnh quỷ dị, kia vốn là cánh môi mím chặt thống khổ chợt cong lên, một độ cong quỷ dị.
“Trường Minh.”
“Ta hận chàng!!”
“… Ta hận chàng!!!”
Giọng lạnh lùng, ngữ khí lạnh lẽo, không mang một tia nhiệt độ, chớp mắt làm ỗi tấc da thịt của hắn bắt đầu đau đớn.
Móng tay của nàng xâm nhập thật sâu vào làn da của hắn, muốn xé rách hắn!!
Nàng vẫn chăm chú nhắm mắt lại, lại ở trong mộng lặp lại những lời này, nàng nắm thật chặt tay hắn, cũng dường như chăm chú níu chặt tim của hắn.
Đây cũng là bảy trăm năm trước, câu nói sau cùng nàng bị tức giận bỏ lại, thế nhưng, không nghĩ đến, một lần kia lại là vĩnh biệt.
Nàng hồn phi phách tán, mà thế giới của hắn cũng đổ sụp theo.
Mà hắn, luôn muốn nói cho nàng biết…
Hắn yêu nàng.
Dường như cảm giác được linh vật sắp thanh tẩy linh hồn, cả người Khuynh Anh bắt đầu run rẩy kịch liệt lên, nàng điên cuồng cầm lấy ngón tay Trường Minh, nói cho hắn biết hận ý của nàng, nhưng đèn chong thiêu đốt kia cuối cùng làm suy yếu phản kháng của nàng, cây đèn lóe ra ánh sáng nhu hòa màu lam nhạt, được chậm rãi đưa vào trán của nàng.
Ánh sáng tứ tán, hình thành một đóa hoa sen trắng ở giữa trán nàng, sau đó chậm rãi tan tiến váo trong làn da nàng.
Ngón tay của nàng vẫn chăm chú nắm chặt hắn, như là không cam lòng, như là thù hận, như là luyến tiếc. Tất cả bị ánh sáng nở rộ này bao trùm, khóe mắt nàng rơi xuống vô số lệ, ướt sũng lòng bàn tay của hắn, cũng ướt nước tâm hắn hoang vắng không cách nào chữa trị.
Giọng của nàng dừng, nàng lại lần nữa rơi vào ngủ say.
Mà trên thế giới, có một đoạn ký ức, có một người nam nhân, như là bị vét sạch tim, bị đâm xuyên qua thân, buông, buông tha, buông ra, chức trách của hắn, sứ mệnh mà lưng hắn cần đeo, tình cảm bị ép buộc chia lìa khỏi thân thể hắn, đang lặng lẽ khóc.