Sau một đêm náo động, Trần Phi là người duy nhất sống sót mà Trần Lạc tìm được. Nàng ngồi trong đống phế tích, ôm chặt lấy xác Thiên Tần, nhờ phát tán linh lực một cách không kiềm chế trong ngọn lửa nên mới giữ được mạng. Nhưng nàng vốn yếu ớt, sẩy thai đã là họa vô đơn chí, lại thêm linh lực suy kiệt quá độ, tinh thần bị kích động, khi tìm thấy thì đã đang ở giữa sự sống và cái chết. Mọi người trong hoàng thất nghe được tin này, lập tức chạy tới Thần Vô Cung thăm. Ích Minh Đế vốn luôn thương yêu nàng, đang ở Đế tẩm cung thì nghe Trần Lạc cùng ngự y bẩm báo, trầm ngâm hồi lâu, sau đó triệu kiến hai huynh đệ Lạc gia.
Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ biết được việc này rồi, chưa đáp lại những nghi ngờ của Hoàng đế mà vội vàng cáo lui, tới Thần Vô Cung trước. Trên đường đi Lạc Tự Tỉnh dùng mật ngữ kể lại tình huống của Trần Phi đêm hôm qua, Lạc Tự Ngộ nghiêm túc lắng nghe, sắc mặt không hề thay đổi.
"Ngũ ca, Tần Miễn có biết trước việc này không?"
"Chúng ta đều có thể đoán, mà dù hắn không biết trước chuyện thì hôm qua thấy Công chúa đi cùng Tần nhi, hẳn hắn cũng đã hiểu."
"Nói như vậy, Tích Vương không buông tha cho Công chúa điện hạ, có ý đồ dùng một mũi tên bắn ba con chim, hắn cũng ngầm đồng ý?"
Lạc Tự Tỉnh nhớ lại khi trước trong tiệc thưởng đào, Tần Miễn có vẻ hơi xúc động, mỹ nhân hai mặt thì cúi đầu xấu hổ. "Ta vốn tưởng Tần Miễn đối với Công chúa cũng có chút chân tình, e rằng không hẳn."
Lạc Tự Ngộ biết hắn dù luôn bị Trần Phi trêu đùa nhưng cũng yêu thích nàng từ đáy lòng, còn thêm quan hệ với Thiên Tốn và Trần Lạc, nói vậy khó tránh khỏi có phần tự trách, nhưng việc này không phải là lỗi của hắn, không cần bứt rứt hổ thẹn. "Cả Tần Phóng cũng xuống tay được. Công chúa mang thai chính là con trưởng của Tần thị."
Tuy là thế tộc giàu sang, việc sinh con nối dõi vẫn rất khó. Cả Tần thị cũng chỉ có hai con trai mà thôi, không phải là không có khả năng tuyệt tự. Vậy mà, vì chủ tử, họ lại chịu nhận áp lực đoạn tuyệt huyết mạch nhà mình sao? Thân là phu quân mà không bảo hộ được Công chúa, e rằng Tần Miễn sau này không còn khả năng được lấy thêm người khác, trước mặt Hoàng đế cũng sẽ không cầu xin được lợi ích gì. Nhưng chỉ vì chủ tử, họ lại thà chịu dày vò khi gia tộc bị hao tổn lợi ích ư? Lạc Tự Tỉnh mặt trầm như nước, khi còn thân cận với Tần Phóng thì thấy khoái trá vô cùng, vậy mà một kẻ ngay cả hoa cỏ cũng không nỡ bẻ gãy lại chẳng thèm bận tâm khi cướp mạng người, thật quá mỉa mai, hoặc là hắn ngụy trang quá tốt. Mà Tần Miễn tâm tư sâu nặng, ngay cả huyết mạch của mình cũng có thể giết, nếu Công chúa tiếp tục ở lại Tần Phủ thì không là phải thượng sách.
Chính là, nữ tử cố chấp kia sẽ lựa chọn quay đầu hay sao?
Dù hồ ly cùng Trần Lạc có yêu cầu, hẳn nàng cũng sẽ không thỏa hiệp.
Hắn không biết Thiên Tốn sau này sẽ có đối sách gì, nhưng chuyện xấu thì không khi nào không có. Trần Phi không cần, mà cũng không nên tiếp tục ở lại Tần Phủ chịu đựng cuộc sống đau khổ.
Thần Vô Cung thanh tú tao nhã chưa bao giờ đông khách khứa đến vậy, tựa như cảnh đẹp bất phàm nay nhiễm sắc thế tục, tăng thêm không khí căng thẳng.
Lạc Tự Tỉnh đã tới đây vài lần, theo thói quen mà dẫn Lạc Tự Ngộ tới tòa điện đông người nhất. Điện này nằm ngay bên cạnh tẩm điện của Đức Phi, có nhiều ngự tiền thị vệ vây quanh, người hầu bưng nước nối đuôi nhau mà vào, ngự y, dược đồng ra ra vào vào, mặt người nào cũng một vẻ hoảng loạn.
Hai người đi đến trước điện, bỗng nghe thấy trong tiếng nức nở chợt vút lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó là hoàn toàn hỗn loạn. Ngay tiếp theo, chỉ thấy vài tên người hầu nâng một chiếc kiệu nhanh chóng đi về toà điện cách đó không xa. Rèm che bốn phía bay toán loạn, bên trong xe, Mẫn Nghi nội điện nằm nghỉ, không phát một tiếng động. Thiên Hạ vừa mới ba bốn tuổi ngồi phía trước nhìn nàng chằm chằm, oa oa khóc lớn.
Lạc Tự Tỉnh nhăn mày, đi vào điện. Lạc Tự Ngộ là ngoại thần, không thể tự tiện xông vào nên ở lại bên ngoài, quan sát kỹ tình hình ám vệ xung quanh.
Trong điện đã bỏ hết màn che, bình phong, trong ngoài thông suốt. Một đám người vây quanh chiếc giường rủ màn trắng, tiếng nghẹn ngào, nức nở, la khóc không ngừng. Thiên Tốn, Thiên Ly, Trần Lạc đứng ngoài xa, sắc mặt đều vô cùng nặng nề.
Lạc Tự Tỉnh thấp giọng nói: "Tình hình Công chúa thế nào?" Nếu bị thương nặng, vì sao lại để cho nhiều người không liên quan ở đây như thế? Ngự y và dược đồng cũng tựa như chỉ kích động đứng bên giường, không có vẻ sẽ xem bệnh viết đơn.
Thiên Tốn nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt hắn vẫn tốt, lòng không khỏi hơi giãn ra, đáp: "Mất rất nhiều máu, ngự y không có cách nào để chẩn đoán, cứ thế này nàng sẽ không chịu nổi."
Không có cách nào để chẩn đoán? Tình trạng như thế là thế nào?
Lạc Tự Tỉnh nhíu mày, bước nhanh tới, đẩy ngự y cùng dược đồng sang một bên, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Phi.
Dù là hắn, lúc này nhìn thấy vị nữ tử này, cũng không khỏi cảm thấy lạnh người, thương tiếc vạn phần. Máu đỏ chói mắt thấm đẫm nửa người nàng, tương phản hoàn toàn với làn da trắng bệch. Hai nhan sắc quá đối chọi, khiến người ta không thể không cảm thấy bao sức lực sinh mệnh của nàng như đã đổ cả ra, không thể quay về nữa. Nhưng chính nằng vẫn chưa ý thức được, ôm lấy thi thể đã cứng lại của đứa bé, không tiếng động mà rơi lệ, chìm sâu trong đau thương cùng bi thống cực hạn. Nếu nàng còn tỉnh, sao có thể không biết tính mạng mình đang xói mòn? Nếu không còn tỉnh, sao lại không buông tay?
"Buông ra... Phi nhi, nương xin ngươi." Thiên Liễm khóc ngã vào bên người nàng, nắm lấy cánh tay của nàng, nhưng không di chuyển được một mảy may.
"Phi nhi, ngươi bình tâm đi! Phi nhi..." Đức Phi ôm lấy mặt nàng, lệ không ngừng rơi.
"Phi nhi, không sao đâu." Tích Vương đỏ mắt nói, muốn kéo mở mười ngón tay nàng, nhưng không thể dùng sức mạnh.
"Phi nhi!" Hoàng hậu, Thiên Hâm đều đau khổ khuyên nhủ, nức nở khóc, Trần Phò mã thì hoảng loạn lo âu.
Chẳng biết ai thật ai giả, nàng đều không nghe được, không nhìn thấy, trong mắt chỉ có nước mắt cùng đứa bé trong lòng. Có lẽ, còn có đứa con nàng đã mất.
"Công chúa, xin hãy để ngự y thăm bệnh." Tần Miễn một mình ngồi sau lưng nàng, vẻ mặt tiều tụy, giọng nói chua xót, một tay đặt trên lưng nàng đưa vào nội lực bảo vệ tim mạch, một tay bổ sung linh lực cho nàng, cố gắng duy trì tính mạng của nàng.
Lạc Tự Tỉnh hơi nghiêm mặt, nhẹ như bay mà lên giường, hai tay điểm những yếu huyệt của nàng, nhanh như gió cuốn.
Mọi người sau đó mới định thần được, càng thêm kinh hoảng.
"Tần đại nhân, tính mạng của Công chúa nằm trong tay ngài." Lạc Tự Tỉnh thấp giọng nói. Người yếu mà bị thương nặng, nếu chưa từng tập võ thì đúng là không được điểm huyệt, nếu không sẽ khiến kinh mạch tắc nghẽn, bệnh tình chuyển xấu. Nhưng chỉ cần công phu điểm huyệt đủ nhanh, đủ nhẹ, sẽ tránh được thương tổn. Hơn nữa, mỹ nhân hai mặt thực ra không phải là một nữ tử yếu đuối.
Tẩn Miễn quả thật không dám động đậy nữa, lo âu nhìn hắn chằm chằm.
Tựa như chỉ trong nháy mắt, Lạc Tự Tỉnh đã ôm lấy Thiên Tần, nhảy ra xuống giường. Hai tay Trần Phi yếu ớt rũ xuống, nhưng ánh mắt vẫn ngưng lại trên người đứa bé.
"Công chúa, thế tử đã đi, xin để hắn được yên tâm." Lạc Tự Tỉnh bình tĩnh nói, đem đứa bé giao cho Tích Vương.
Tích Vương run rẩy tiếp nhận con mình, cổ họng run run thành tiếng, khẽ gầm lên, không còn ngăn nổi nước mắt nữa.
"Hoàng tỷ, để ngự y chẩn đoán trước quan trọng hơn." Thiên Hâm lau nước mắt khuyên nhủ.
Vài vị ngự y lập tức tiến tới, các chén thuốc bổ huyết dưỡng khí vừa nấu cũng được dâng lên.
Lạc Tự Tỉnh thối lui mấy bước, dằn lại cảm giác đau đớn lan ra từ vết thương ở bụng, trở lại bên người Thiên Tốn.
Thiên Tốn nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng nhìn hắn: "May mà ngươi đến đây."
Trần Lạc cũng đầy vẻ cảm kích: "Ơn của Kinh Hồng nội điện, Trần Lạc ta sẽ nhớ kỹ."
Thiên Ly nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: "Không biết Nhị ca Nhị tẩu thế nào."
"Lúc ta đang vội vàng đưa tỷ tỷ vào đây, Điền Tướng quân đang dọn dẹp tẩm điện, nếu phát hiện được gì chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới."
Bốn người bỗng trở nên im lặng.
Ngay cả Trần Phi yếu ớt cũng có thể nhờ linh lực mà tránh được một kiếp, mà Thiên Cấn cùng Ngọc Vinh nội điện lại vẫn không biết ra sao, không thể nghi ngờ gì, kết quả xấu nhất đã lộ rõ.
––––––––––––––––––––
Trong điện mới yên tĩnh được một lát, trước giường bỗng lại truyền đến tiếng khóc thảm, vài dược đồng trẻ tuổi hoảng sợ chạy ra chạy vào, các ngự y đầu đầy mồ hôi mà xem mạch kê thuốc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Giữa bao tiếng thở căng thẳng, hơi thở của Trần Phi dần dần yếu đi, có lúc như ngừng hẳn.
Lạc Tự Tỉnh lấy bình thuốc trong người ra, đang định lên tiếng, Thiên Tốn lại vươn tay nhẹ nhàng giữ hắn lại: "Không phải ngươi đã từng đem thuốc này cho ngự y rồi sao? Hẳn là bọn họ cũng đã chế được từ lâu, cho Phi dùng rồi." Dù là linh dược thì cũng phải đúng bệnh, liều thuốc vừa phải mới có tác dụng, lúc này hiến thuốc cũng không ích gì. Nếu có đem thuốc tiên giữ mệnh cho Trần Phi dùng, e rằng chưa chắc đã được; nếu kẻ nào có dã tâm lại làm gì thì sẽ rất nguy hiểm cho Trần Phi.
Trong tình hình hỗn loạn như thế này, Trần Phi trông thì như được coi trọng, nhưng ở đây lại chẳng có một vị ngự y đáng tin cậy nào. Người người đều tỏ vẻ quan tâm, gọi thái y của mình, hơn nữa cho dù bọn họ có cố gắng thế nào, chỉ cần có một kẻ được chủ tử bày mưu gây rối, bệnh sẽ không trị cho tốt được. Lạc Tự Tỉnh im lặng, đưa bình thuốc cho Trần Lạc.
Thiên Ly quan sát sắc mặt của bọn họ, không nói gì.
"Phi nhi!"
Trước giường chợt rú lên tiếng Thiên Liễm kêu khóc, vô cùng thảm thiết, tựa như bao hi vọng đều đã tan vỡ, khiến những người không nhìn được tình hình thực tế không ai không chợt lạnh toát lòng.
Thiên Tốn phút chốc biến sắc, khó có thể tin mà bước tới vài bước, Lạc Tự Tỉnh nhanh tay kéo hắn lại, bản thân cũng có chút run sợ. Trần Lạc lại không do dự gì, chạy tới đá ngã vài ngự ỵ, không mảy may để ý đến sắc mặt của Hoàng hậu, Trần Phò mã, cùng Thiên Liễm, Thiên Hâm, Tần Miễn, giận dữ hét: "Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta! Đồ vô dụng! Lưu lại các ngươi làm gì!"
Hắn khác hẳn với vẻ quý công tử tuấn nhã bình thường, căm giận ngút trời mà vẫn đầy uy thế, ngự y cùng dược đồng đều lộ vẻ sợ hãi, lộn xộn thối lui sang một bên.
"A tỷ! A tỷ!"
Hắn gọi vài tiếng, nắm lấy cổ tay Trần Phi thăm mạch, bỗng có chút luống cuống.
Thiên Tốn khẽ động, quay sang đưa mắt nhìn Lạc Tự Tỉnh một cái.
Lạc Tự Tỉnh tuy vô cùng hi vọng rằng Trần Phi chỉ như lần trước, tự làm loạn mạch để lừa ngự y, nhưng vẻ luống cuống của Trần Lạc lại thực sự khiến người ta không thể hoài nghi. Sẩy thai, liên tục mất máu, lạm dụng linh lực, cho dùng về cơ bản không tính là trí mạng đối với mỹ nhân hai mặt này, nhưng nàng lại rất có khả năng vì muốn tránh bị nghi ngờ mà một tia nội lực cũng không tiếc, một chút sơ hở cũng không lộ, cứ thế tiêu hao sức lực sinh mệnh của mình.
"A tỷ! Tỉnh lại đi, đừng làm chúng ta sợ!" Trần Lạc nhẹ nhàng lay Trần Phi, giọng càng lúc càng nhỏ, tựa như sợ rằng nàng sẽ kinh hoảng.
"Phi!" Tiếng khóc của Thiên Liễm cũng nhỏ đi, chỉ nức nở, nhưng tay vẫn không buông.
"Tần Miễn! Ngươi chăm sóc a tỷ ta như thế nào vậy!"
"Sức khỏe của a tỷ mới khá lên, sao nàng có thai mà ngươi còn để nàng ra ngoài?"
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Lạc nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Tần Miễn.
Giọng Tần Miễn khô khốc, ngắc ngứ vài lần, ái náy cùng bi thương lần lượt lộ ra trên mặt, tựa như bị ám ảnh: "Là lỗi của ta. Ta... thậm chí... không biết Công chúa có thai."
Nghe xong lời này, Trần Lạc cắn răng, bỗng nhảy bật tới, vung tay về phía tử huyệt của Tần Miễn.
"Trần Lạc! Dừng tay!" Lạc Tự Tỉnh vừa tới sau lưng hắn, vội giữ hắn lại, "Hắn đang truyền nội lực cho Công chúa! Ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn!"
"Lạc nhi! Ra ngoài! A tỷ ngươi muốn thấy ngươi giết Phò mã sao?!" Trần Phò mã mắng.
"Lạc, rất lỗ mãng!" Thiên Tốn thấp giọng nói, liếc mắt nhìn Tần Miễn, ý bảo Lạc Tự Tỉnh dẫn Trần Lạc ra ngoài.
Cảnh hỗn loạn cuối cùng cũng chấm dứt, hơi thở của Trần Phi vẫn như trước khi được khi không, lại bị ngự y và dược đồng vây lấy.
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
Từ cửa điện bỗng vang lên một giọng nói từ tốn. Trong nháy mắt, một nam tử trẻ tuổi khoác áo xám xuất hiện, ngăn trước đường ra của Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh và Trần Lạc. Gương mặt hắn rất bình thường, không có gì đặc biệt, có điều cả người tỏa ra cảm giác bình thản, thất tình lục dục liên miên của người thường tựa như chưa bao giờ lưu lại dấu vết trong hắn.
Mọi người giật mình, không biết hắn là ai, vì sao có thể vượt qua bao nhiêu ám vệ trong cung mà xuất hiện tại đây.
"Ta chính là vì thế mà đến." Mậu Ninh tôn giả thoáng gật đầu về phía hắn, hơi cười cười.
Nếu nói về khí độ, đúng là một cao nhân đã tu hành đến bất phàm, bình thản lãnh đạm, giống hệt như lần trước hắn gặp, nhưng khuôn mặt lại không hề giống. Lạc Tự Tỉnh cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, buông Trần Lạc đang cứng đờ người ra: "Xin giao mọi chuyện lại cho tôn giả."
Sắc mặt những người bên giường khác nhau, có ngạc nhiên nghi ngờ, có mừng rỡ như điên, có thăm dò suy xét.
Mậu Ninh tôn giả không bao giờ rời khỏi Thánh cung, chưa ai từng miêu tả chính xác dáng vẻ khuôn mặt của hắn. Một người thần bí như vậy lại xuất hiện ở đây, thực sự khiến người ta thấy bất ngờ. Có lẽ, đây cũng chính là thiên ý, mạng của Trần Phi nhất định không thể đứt.
"Các vị đều đi ra ngoài nghỉ đi, Công chúa điện hạ cần tĩnh dưỡng." Chỉ cần bước một bước, Mậu Ninh tôn giả đã đến trước giường.
Ngự y, dược đồng theo thứ tự lui ra, Hoàng hậu, Thiên Hâm, Thiên Liễm, Thiên Chấn cùng Trần Phò mã cũng đều ra khỏi điện. Thiên Tốn thấy Tần Miễn không hề nhúc nhích, vẫn truyền nội lực cho Trần Phi, liền khuyên nhủ: "Tần đại nhân, Mậu Ninh tôn giả y thuật siêu phàm, xin giao lại cho ngài ấy."
Tần Miễn nhìn sâu vào mắt hắn, lúc này mới buông tay.
Trần Lạc lạnh lùng nhìn hắn, xoay người im lặng đi ra ngoài.
Một đám người nôn nóng bất an chờ ở ngoài điện, trong điện lại vô cùng bình tĩnh, không một tiếng động.
Hoàng hậu được Đức Phi, Thiên Hâm đỡ ngồi xuống, nước mắt vẫn rơi, tiều tụy khó yên; Thiên Liễm đã ngất đi, người hầu nâng nàng đưa về tẩm điện của Đức Phi nghỉ, Trần Phò mã theo chăm sóc; Thiên Chấn trước đó đau buồn vô cùng mà ôm chặt thi thể của Thiên Tần, được những ngự y xung quanh khuyên bảo, không thể không từ từ buông ra, trơ mắt nhìn bọn họ mang con hắn đi; Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh, Thiên Ly, Trần Lạc vẫn mang vẻ mặt nặng nề, lẳng lặng chờ đợi.
"Tốn nhi, bên trong thực sự là Mậu Ninh tôn giả sao?" Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi.
"Không sai. Nhi thần gần như mỗi tháng đều tới Thánh cung, tuyệt đối sẽ không nhận sai. Mậu Ninh tôn giả trước mặt người khác không bao giờ lộ ra khuôn mặt thật, cho nên vẻ ngoài luôn thiên biến vạn hóa. Nhưng phong thái cùng tác phong của ngài ấy đúng là ôn hòa bình thản chính xác như vậy." Thiên Tốn trả lời.
"May có Mậu Ninh tôn giả rời Thánh cung tới, Phi nhi chắc chắn sẽ không sao." Thiên Hâm nhẹ nhàng nói, nàng dừng lại một chút, giống như lại nghĩ đến điều gì, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều hiểu nàng đang lo lắng về điều gì, nhưng không thể nói ra. Đức Phi nắm chặt bàn tay của nàng cùng Hoàng hậu, ân cần nói: "Đã có Mậu Ninh tôn giả, chúng ta canh giữ ở đây cũng không được việc gì. Bệ hạ dậy rất sớm, hẳn là đã mệt, ngài nên đi nghỉ thôi?"
Hoàng hậu nghe thế lại rơi lệ: "Không có tin tức của Cấn nhi, ta làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi?"
"Cấn nhi là người hiền, được trời phù hộ, mẫu hậu hãy yên tâm, xin ngài nghỉ một chút. Nếu có tin gì, nữ nhi chắc chắn sẽ lập tức truyền báo." Thiên Hâm nói.
Hoàng hậu hơi chần chừ, nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: "Đức Phi muội muội cũng mệt mỏi, đi cùng ta đi."
Đức Phi gật đầu đồng ý.
Người hầu chuẩn bị kiệu, vừa lúc khởi kiệu bãi giá quay lại Hậu tẩm cung, Đế cung Chính ti lại vội vàng tới, quỳ xuống trên đất: "Hoàng hậu bệ hạ, Đức Phi nương nương, các vị điện hạ, nội điện, Thánh thượng tuyên triệu tại Ngự thư phòng."
Hoàng hậu xốc màn kiệu: "Có tin của Cấn nhi sao?"
Chính ti phủ phục người trả lời: "Theo tin báo, Điền tiểu Hầu gia đã rời khỏi Hòa Vương Phủ, đang hướng về phía Hoàng thành."
"Vậy còn không mau đi!"
"Vâng."
Hoàng thất vội tới Ngự thư phòng, thị quan, người hầu nhanh chóng lui ra. Trong toà điện lớn, Hinh Vân Công chúa Thiên Hâm, Tích Vương Thiên Chấn, Chiêu Vương Thiên Tốn, Kinh Hồng nội điện Lạc Tự Tỉnh, Duệ Vương Thiên Ly tản ra, cúi đầu đứng yên.
Ích Minh Đế ngồi sau ngự án, bình thản quét mắt nhìn bọn họ: "Hoàng hậu, ái phi, Mậu Ninh tôn giả tới sao?"
"Vâng. Phi nhi bị thương nặng, nhưng có tôn giả ở đây, nhất định có thể biến nguy thành an." Hoàng hậu nói, kéo Đức Phi ngồi xuống cái sập thấp bên cạnh Hoàng đế, lo lắng hỏi: "Thánh thượng, Quốc sư chưa trở lại ư?"
"Quốc sư hành tung bất định, trẫm cũng không có tin tức." Ánh mắt sắc bén của Hoàng đế bắn về phía những người thân đứng phía dưới, "Tốn nhi, hôm qua các ngươi tới uống rượu trong phủ Cấn nhi, lúc đó thế nào?"
Thiên Tốn ngẩng đầu, giọng rất thấp: "Nhi thần sau khi được mời lập tức tới phủ Nhị hoàng huynh. Nhị hoàng huynh còn sai người đi mời Đại hoàng huynh, muốn bốn huynh đệ uống với nhau một hồi. Nhưng Đại hoàng huynh trả lời là không tiện đi uống rượu, hôm khác lại tới. Tự Tỉnh vì muốn thêm vui nên gọi đến cả Lạc và Tự Ngộ. Không ngờ Tần nhi và Phi sau đó cũng thay Đại hoàng huynh tới."
Hoàng đế im lặng, ánh mắt chuyển về phía Thiên Ly.
Thiên Ly liếc mắt nhìn hai vị hoàng huynh một cái, tiếp lời: "Vui chơi đến hoàng hôn, Kinh Hồng nội điện cùng Tần Tướng quân liền cáo từ quay lại quân doanh. Điền Tướng quân vốn cũng định về doanh trại, nhưng được Ngọc Vinh nội điện giữ lại, liền cùng mấy người chúng nhi thần tiếp tục uống rượu. Khoảng giữa giờ tuất (~8h tối), Phi nhi mệt, Tần nhi đã ngủ thiếp đi, hai người liền ngủ lại trong phủ Nhị hoàng huynh. Nhi thần cùng Tam hoàng huynh, Điền Tướng quân, Lạc, Lạc Lục công tử cáo từ hồi phủ. Không ngờ Tự Tại bỗng nhiên đổ bệnh nặng, Nhị hoàng huynh, Điền Tướng quân cùng Lạc Lục công tử quay lại, Lạc tới phủ Tam hoàng huynh hỏi thuốc, nhi thần cùng Tam hoàng huynh chờ ở chỗ cũ. Nửa canh giờ sau, bệnh tình của Tự Tại đã được khống chế, Nhị hoàng huynh lại tiễn, chúng nhi thần lần lượt đi về.
"Tự Tại bị bệnh?" Ích Minh Đế thoáng trầm ngâm, nói: "Lúc các ngươi ra về, có cảm thấy gì khác thường không?"
"Hết thảy đều như thường."
Trong điện một lần nữa yên tĩnh. Hoàng đế rõ ràng là hoài nghi, nhưng những người phía dưới đều trầm ngâm trong bi ai nặng nề, xem như chưa phát hiện thấy.
Lúc này, chợt nghe Chính ti hô: Điền tiểu Hầu gia cầu kiến!"
Hoàng đế lập tức ngẩng đầu: "Tuyên!"
Mọi người đều không tự giác mà nín thở, đồng thời nhìn về phía cửa điện.
Điền Sính cả người đầy vết bẩn, quần áo hỗn độn, trông rất thảm hại, bước đi lại rất vững vàng, vẻ mặt nghiêm trang, chỉ có đôi mắt chứa đầy đau thương tiết lộ tâm tình của hắn.
"Vi thần tham kiến Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương, Đức Phi nương nương..."
"Con ta đâu?" Ích Minh Đế biến sắc, ngắt lời hắn.
"Hòa Vương điện hạ, Ngọc Vinh Nội điện, thế tử..." Điều Sính nói đến đây, bỗng nhiên lặng thinh, chỉ quỳ trên mặt đất, im lặng nhìn thẳng về phía Hoàng đế cùng Hoàng hậu.
Tất cả mọi người đều hiểu, kết quả xấu nhất e rằng đã trở thành hiện thực. Không có may mắn nào. Thiên Tần cùng Trần Phi chính là vì liên lụy mà một chết một suýt mất mạng, ba người nhà Thiên Cấn là mục tiêu của thích khách thì sao có thể thoát được?
Hoàng hậu ngẩn người nhìn hắn, tựa như muốn nghe lại một lần cho rõ, lại dường như không dám nghe.
Ích Minh Đế đứng phắt dậy: "Cấn nhi, Vinh nhi, Tự Tại của trẫm... ở đâu!"
Điền Sính cúi đầu, không nói gì.
Ích Minh Đế bước nhanh về phía hắn, rống lên giận dữ: "Còn không mau để trẫm nhìn thấy!"
"Con trẫm đâu!" Ích Minh Đế cơ bản không muốn nghe hắn nói, lại cao giọng quát.
Hoàng hậu lúc này mới kịp phản ứng, hai mắt trợn lên, nắm chặt lấy tay Đức Phi, cả người run rẩy.
"Khốn nạn! Muốn trẫm hỏi bao nhiêu lần!"
"Phụ hoàng!"
"Xin phụ hoàng bớt giận!"
"Mẫu hậu! Mẫu hậu!"
Trong cảm xúc phức tạp hỗn loạn, bốn ám vệ nâng vào một cái sập bạch ngọc, trên sập phủ một tấm vải trắng, phía dưới mờ mờ dáng người.
Ích Minh Đế đẩy Thiên Chấn, Thiên Tốn và Thiên Ly ra, gần như chạy tới, xốc tung tấm vải.
Trên sập ngọc, ba thi thể đen như than, cố lắm mới có thể coi như giống người, được đặt song song, tay chân đứt lìa, hoàn toàn không nhìn ra được vẻ ngoài khi còn sống, vô cùng thê thảm.
Ích Minh Đế đau đớn kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn ái tử, ái tôn trông không còn ra hình người, mặt không sắc máu, nắm chặt tay đến mức tay Đức Phi đầm đìa máu.
Đức Phi mặt cũng trắng bệch, cắn chặt răng không kêu đau, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía con trai mình, tựa như đau buồn, tựa như thương xót, tựa như lo âu.
Thiên Chấn, Thiên Tốn, Thiên Ly đều bị cảnh tượng thê thảm làm đờ người, nhất thời không biểu hiện nổi gì, vẻ mặt trống rỗng. Chỉ độc có Lạc Tự Tỉnh là không nỡ nhìn thảm trạng kia, cầm tấm vải lên phủ trở lại.
Ngự thư phòng tĩnh lặng dị thường, cuối cùng vang lên tiếng nghẹn ngào của Thiên Hâm.
*Tán nhảm cuối ngày: thực ra ta đều biết là ở chương 26 Ích Minh Đế đã đại khái xác định là mọi người chết hết rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT