Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, dây đàn rung nhẹ, phát ra âm thanh réo rắt.
Nhưng điều kỳ lạ là những âm thanh trầm ấm ấy lại không phát thành điệu nhạc.
Mọi người lẳng lặng chờ, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, có điều hiện giờ giữa biển lửa ngùn ngụt lao quanh
thế này, bọn họ chỉ cần có một tia hy vọng duy nhất chính là cây đàn từ thời thượng cổ ấy, ngoài ra không còn bất cứ một cọng cỏ nào khác có thể bấu víu được.
Tất cả mọi ánh mắt nơi đây đều chăm chú dõi theo từng
động tác của Hoa Nhạn, Bộ Duyên Khê âm thầm nắm chặt hai tay lại, trong miệng lẩm bẩm thì thầm gì đó, chỉ
hận không thể truyền toàn bộ sức mạnh của mình cho nàng.
Hoa Nhạn cụp mắt xuống, một tay khẽ gảy dây đàn, tơ đàn rung lên tạo nên tiếng ngân vang, nhưng sau đó bàn
tay của nàng lại khựng lại, không gảy thêm một tiếng nào
nữa.
Mong ước cả đời này của nàng chỉ vỏn vẹn có một điều
duy nhất, chính là chấn hưng lại Thiên Cương môn, muốn tất cả mọi người có thể thấy được sự hiện hữu của Thiên Cương môn, cũng như sự hiện hữu của nàng.
Nhưng có thế nào nàng cũng không ngờ được, trong hoàn
cảnh ngặt nghèo thế này mọi người mới chợt nhớ đến sự
tồn tại của môn phái từng huy hoàng một xưa kia.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng lần nữa lướt nhẹ trên dây
đàn, mồ hôi lấm tấm làm ẩm cả mái đầu. Một giọt mồ hôi
bất chợt rơi xuống, đôi mắt nàng vẫn trống rỗng không có tiêu cự.
Đột nhiên, dây đàn tuột khỏi tay nàng, bật ngược trở về vị trí cũ, phát ra tiếng rin rít chói tai.
Tiếng động này đã hoàn toàn cắt đứt mọi động tác của Hoa Nhạn, "khúc nhạc" không có tiết tấu kia bỗng im bặt, cả không gian lập tức quay về trạng thái tĩnh lặng đầy căng thẳng trước đó.
Chỉ có Hoa Nhạn là vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc nhìn
cây đàn trân trối, ngay sau đó thân hình khẽ lắc lư rồi vô
lực ngã bệt xuống đất.
Không còn pháp lực của Hoa Nhạn chống giữ, cây đàn gỗ cổ xưa rơi mạnh lên mặt đất, dây đàn đứt rời, thân đàn
vỡ vụn tan nát văng khắp nơi.
Mọi người thấy vậy vội vàng tiến lên trên đài, ngay cả
trang chủ của Thúy Tú sơn trang cũng bị một màn này
làm cho kinh ngạc, bước nhanh đến đây, gương mặt nhăn
nhó nhìn chằm chằm Hoa Nhạn.
Dường như "khúc nhạc" vừa rồi đã rút hết toàn bộ sức lực của Hoa Nhạn, tận đến khi trang chủ của Thúy Tú sơn trang đứng yên trước mặt nàng, Bộ Duyên Khê vội
vàng xông tới đỡ lấy nàng, cơ thể nàng mềm yếu tựa hẳn
vào người Bộ Duyên Khê, bấy giờ nàng mới hơi ngước
đầu nhìn về phía mọi người.
“Thật xin lỗi.” Hoa Nhạn nhắm hờ mắt, giọng nói suy yếu.
Trang chủ của Thúy Tú sơn trang đanh mặt nhìn Hoa Nhạn, có vẻ như không hiểu nàng đang nói gì.
Hoa Nhạn đón lấy ánh mắt của mọi người, hàm răng cắn chặt, được Bộ Duyên Khê đỡ đứng dậy, thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc mới lấy được quyết tâm, mở miệng nói: “Ta... lừa các ngươi.”
Lời này vừa được thốt ra, cả khoảng sân xôn xao hết cả.
Bộ Duyên Khê cũng tỏ vẻ khó hiểu, sốt ruột nhìn Hoa Nhạn, hấp tấp nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người đang nói gì vậy, người mau mau đánh đàn tiếp đi. Hiện tại chỉ có cây đàn này là có thể cứu mọi người nơi đây, mặc kệ có tác dụng hay không, người cũng nên thử lại lần nữa!”
“Vô dụng.” Câu khó nhất đã nói ra được, lúc này sắc mặt Hoa Nhạn ngược lại dễ chịu hơn một chút. Nàng đứng thẳng người dậy, thân hình mảnh dẻ như cây tùng kiên cường thẳng tắp trong gió rét, quay đầu lại bình tĩnh nói rõ từng chữ với tất cả những người đang dõi theo mình: “Cây đàn này sớm đã mất tác dụng rồi. Sư phụ của ta từng nói với ta rất nhiều rất nhiều lần, nhưng ta vẫn luôn cứng đầu không chịu tin... Có điều lúc này... cũng nên thừa nhận rồi.”
Ánh mắt của Hoa Nhạn thoáng lướt qua cây đàn gỗ vỡ vụn trên mặt đất, cất giọng to hơn: “Mỗi một môn phái
trong Cửu đại Tông môn đều thờ phụng một vị thần nào đó, đều có pháp bảo lưu truyền từ đời này sang đời khác, bảo hộ cho môn phái ấy được bình an.”
“Nhưng Thiên Cương môn... thì không.” Hoa Nhạn cắn môi nói, vẻ mặt ngưng trọng, “Sở dĩ Thiên Cương môn bệ rạc đến tận mức này, đó là vì cây đàn thần này -- đã sớm vô dụng rồi.”
“Ta vẫn luôn không tin, vẫn thường hay lấy cây đàn này ra dùng thử, nhưng mỗi một lần thử ta đều chỉ nhận được
một kết quả duy nhất. Không có tác dụng. Mặc kệ ta cố
gắng gảy như thế nào, cây đàn này vẫn không thể phát ra
được một bài nhạc hoàn chỉnh.” Trong giọng nói của Hoa Nhạn chất chứa nỗi không cam tâm đè nén bao năm trời.
Cảm giác được bàn tay của Bộ Duyên Khê đứng bên cạnh đang nắm chặt lấy tay nàng, Hoa Nhạn quay đầu nhìn lại, sau đó ngây người vì ánh mắt mang theo vẻ sửng sốt hoảng sợ của Bộ Duyên Khê.
Nàng cúi đầu xuống, tự giễu cười cười, bàn tay gầy gò nhẹ nhàng nhấc lên, vuốt ve một bên mặt Bộ Duyên Khê,
giọng nói êm dịu hơi run rẩy: “Thực xin lỗi, ta lừa ngươi.”
“Thật ra sư phụ ta đã nói điều này với ta từ rất lâu rồi, Chiến thần Cửu Tiêu... đã biến mất từ lâu. Thiên Cương
môn cũng nên biến mất sớm. Nhưng mà, nếu Thiên Cương môn không còn, thì ta cũng không còn gì để kiên
trì, không còn bất cứ gì cả... Vốn dĩ ta nên từ bỏ từ bao
nhiêu năm trước rồi, nhưng mà ta không cam lòng, ta thật
sự không cam lòng...”
“Ta nghĩ, cần gì phải có thần tiên phù hộ cho, Thiên Cương môn vẫn có thể đứng vững.” Hoa Nhạn nhắm mắt lại, bàn tay vô lực trượt dài từ trên má Bộ Duyên Khê buông thõng xuống. Nàng quay đầu đi, đôi mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh, đối mặt với mọi người: “Thật có lỗi, lẽ ra Thiên Cương môn... phải sớm bị gạch tên ra khỏi Cửu đại Tông môn mới đúng. Là do ta vẫn luôn giấu giếm, mới kéo dài đến tận hôm nay.”
Những lời của Hoa Nhạn như thiên lôi từ trên trời giáng xuống, kéo theo bão táp mưa sa ồ ạt trong đám người. Vất vả lắm mới nhen nhóm được một tia hy vọng nhỏ nhoi, có ai ngờ Hoa Nhạn sẽ đột nhiên đưa ra lời thú tội “gay cấn” như thế.
Trên cõi đời này không còn Chiến thần Cửu Tiêu, pháp
bảo của Thiên Cương môn mất đi công dụng, đồng nghĩa
với việc bọn họ đã vuột mất cơ hội phá trận duy nhất.
Xôn xao bàn tán một hồi, cả mảnh sân lại lần nữa khôi phục về trạng thái tĩnh lặng chết chóc. Mặt đất vẫn rung
lắc dữ dội không ngừng, ngọn lửa ngùn ngụt trồi lên từ địa ngục, vồ lấy tất cả những thứ gì cản trở đường đi của nó, như muốn kéo tất cả mọi người vào trong vực sâu không đáy, vĩnh viễn không được luân hồi.
Mọi người hoảng hốt bắt đầu trốn chạy khắp nơi, vài vị trưởng lão ở trên đài cao muốn khống chế cục diện hỗn loạn này, nhưng trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng ấy thì nào có ai có thể bình tĩnh lại được chỉ với đôi câu vài lời khuyên nhủ.
Trong lúc mọi người ai nấy đều hớt ha hớt hải, trên gương mặt của Hoa Nhạn vẫn không có biểu cảm gì đáng kể, đứng yên lặng tại chỗ cũ, có điều đôi mắt kia lại chưa từng rời khỏi cây đàn cổ vô dụng đã vỡ nát trên đất, hai hàng lệ trong vắt chảy dài xuống theo gương mặt. Nàng cúi người ôm lấy đàn lần nữa, ngón tay run rẩy vuốt ve trên thân đàn cùng với dây đàn đứt lìa.
Vẻ mặt nàng ôn nhu mà hoài niệm, mỗi một đoạn dây mà nàng lướt qua giống như từng đoạn ký ức nhỏ vụn xa xăm bị thời gian vùi lấp, trên khóe môi nàng từ từ hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên cau chặt hàng lông mày, hai tay giơ cao cây đàn gỗ trên không trung, định đập mạnh cây đàn xuống đất.
Thấy cây đàn sắp bị đập nát, Bộ Duyên Khê sắc mặt đại biến, không thèm đếm xỉa gì đến thông tục lẽ thường nữa, xông lên ôm chặt lấy Hoa Nhạn, ngăn cản động tác của nàng, lớn tiếng nói: “Sư phụ! Người định làm gì thế?”
“Thiên Cương môn đã diệt vong rồi! Còn cần nó làm gì nữa?!” Hoa Nhạn giãy giụa không ngừng, trong giọng lại mang theo tiếng nức nở.
Đây là lần đầu tiên Bộ Duyên Khê nhìn thấy dáng vẻ này của Hoa Nhạn, hắn bất giác ngẩn ra, trong lúc vô ý đã để cho Hoa Nhạn tránh thoát, cây đàn cổ tuột tay, chẳng mấy chốc sẽ rơi xuống đất vỡ tan nát.
“Không!” Bộ Duyên Khê sững người, ánh mắt tuyệt vọng nhìn theo cây đàn đang rơi xuống.
Ngay cả Hoa Nhạn lúc này cũng thất thần ngẩn ngơ, rồi đột nhiên xoay người, vươn tay về hướng chiếc đàn kia, dường như muốn ngăn cản việc này lại.
Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa.
Ánh lửa bập bùng, hơi nóng hầm hập, ngay lúc này lại có một cơn gió mát thoảng qua, xen lẫn giữa đám người hỗn loạn, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo ma mị.
Ngay khoảnh khắc khi cây đàn kia sắp chạm vào mặt đất vỡ nát, một ống tay áo mềm mại như mây trôi phía chân trời chợt xuất hiện, nhẹ nhàng nâng đỡ nó, sau đó khẽ lướt đi nhẹ như con gió, cây đàn cổ kia cũng như bị một sức mạnh vô hình hút lấy, rơi vào trong tay một người.
Ánh mắt của Bộ Duyên Khê cùng Hoa Nhạn theo quán tính đuổi theo cây đàn, cuối cùng nhìn thấy người nọ.
Lăng Yên hơi cúi mặt, một tay nâng đàn, tay kia vuốt nhẹ thân đàn, cười khẽ: “Cứ vứt bỏ nó như vậy, không thấy tiếc sao?”
Không một ai thấy rõ nàng xuất hiện từ lúc nào, hay xuất hiện như thế nào, chỉ thấy bộ áo bào trên người nàng phản chiếu ánh lửa rừng rực, đôi mắt đen láy trong vắt như vầng trăng vắng lặng.
Sau lưng nàng cách đó không xa, chính là Trầm Ngọc.
Vẻ mặt Trầm Ngọc khó mà đoán được, hắn nhẹ nhàng nâng bước chân đi về hướng nàng.
Ngay khoảnh khắc này, tà váy của Lăng Yên chợt tung bay, nàng tiện tay gảy đàn, một thanh âm trong trẻo chợt vang khắp, giống như ánh sáng ban mai lười biếng gieo mình vào trong rừng trúc, hòa thành một thể cùng biển lửa xung quanh.