Thời điểm tinh thần Lăng Yên đang lâm vào hoảng hốt không biết nên làm gì thì đám đông đằng kia đã bắt đầu di chuyển, bóng dáng Đường Lam hòa giữa dòng người lẫn lộn, vừa chớp mắt liền không thấy đâu nữa.

Chẳng biết là vì mất mát hay cảm thấy nhẹ lòng mà nàng thở dài một hơi, không tự chủ được nhìn về hướng bóng Đường Lam biến mất, tận một lúc vẫn không có động tác.

Một hồi sau, Bộ Duyên Khê và Hoa Nhạn từ hướng khác đi đến, vẻ như những gì cần thổ lộ họ đều đã trút ra được cả rồi. Bộ Duyên Khê hiếm khi nhìn thấy Lăng Yên có biểu hiện như vậy, nhịn không được tò mò hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"

"Không có gì." Lăng Yên hồi phục tinh thần nhanh chóng, thu hồi tầm mắt nhìn qua Bộ Duyên Khê, "Chúng ta đi thôi."

Bộ Duyên Khê nghi hoặc khó hiểu, rốt cuộc vẫn không lên tiếng hỏi, chỉ "Ừm" một tiếng rồi cùng Lăng Yên và
Hoa Nhạn tiến vào trong Thúy Tú sơn trang.

Trong Thúy Tú sơn trang đã từng có một vị tông cao nhân pháp lực vô cùng thâm hậu. Vị cao nhân này đã vì loài người mà lập được biết bao công lớn, kháng cự được sự xâm nhập của Tà giáo và cả hai giới Yêu Ma, trở thành đệ nhất chính đạo được người người tôn sùng. Và nơi tổ chức tỷ thí giữa các môn phái tu đạo diễn ra ba năm một lần, cũng tức là địa điểm mà vị cao nhân đó đã từng sáng lập.

Chính vì thế mà dù rằng hiện nay vị cao nhân đó đã tu luyện thành tiên, nhưng đại hội tỷ thí giữa các phái chính đạo vẫn được các đệ tử của ngài ở sơn trang diễn ra cách ba năm một lần.

Đối với Cửu Đại tông môn mà nói, đây là một trận tỷ thí vô cùng quan trọng. Dù rằng bên ngoài có vẻ như là một trận tỷ thí thông thường, nhưng ẩn giấu bên trong lại ngấm ngầm sự ân tranh cao thấp vô cùng khốc liệt.

Đối với Thiên Cương môn lẫn Hoa Nhạn mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để chấn hưng lại Thiên Cương môn.

Sau khi mọi người tiến vào được bên trong thì liền trò chuyện với các đệ tử của Thúy Tú sơn trang, tuy nhiên người ở đây dường như đều chưa từng nghe qua sự tồn tại của Thiên Cương môn, sau một hồi đắn đo mới chịu dẫn mấy người họ tiến sâu vào trong. Người ở Thúy Tú lại còn nói, vì lúc trước chưa từng nghe Thiên Cương môn sẽ đến tham gia trận tỷ thí nên không thể an bài được gian phòng tốt, thế nên đành đưa bọn họ đến một chỗ vắng vẻ ở trong tiểu viện. Đợi đến khi mấy người trong Thúy Tú rời khỏi, đám người Lăng Yên mới nhận ra vị trí nơi ở của bọn họ chính là phòng vựa củi dành cho hạ nhân.

Sắc mặt Hoa Nhan trở nên xanh mét nhưng ngược lại Bộ Duyên Khê thì đã có vẻ thông suốt, còn vội vàng mở miệng an ủi nàng. Sau khi hai người họ giằng co với nhau một hồi, Bộ Duyên Khê mới ngước mắt nhìn thấy Lăng Yên đã thẳng một đường ra ngoài viện.

"Này... A Tinh, ngươi đi đâu vậy?" Sau đêm say rượu hôm đó, Bộ Duyên Khê liền gọi Lăng Yên là "A Tinh" như trước, sau khi gọi nhiều lần như vậy mà Lăng Yên vẫn không có vẻ gì không vui, vì thế liền giữ nguyên không sửa lại.

Lăng Yên ngừng bước, quay đầu đáp: "Ra ngoài đi dạo!" Nàng thân là Ma tôn, không cần ăn cơm cũng không cần nghỉ ngơi, tất nhiên không cần phải chen chúc với hai người họ trong một căn phòng rồi.

Bộ Duyên Khê nhỏ giọng "ừ" một tiếng, cũng không hỏi thêm. Nay khi gặp lại Hoa Nhạn, tâm tư lòng dạ của hắn đều đã đặt hết lên người nàng cả rồi, thế là hắn gật đầu: "A Tinh ngươi đi sớm về sớm nhé."

Cũng không rõ Lăng Yên có nghe được lời của hắn hay không, chỉ xoay người bước ra ngoài.

Sau khi rời khỏi nơi đó, Lăng Yên cũng không tiếp tục bước ra khỏi Thúy Tú sơn trang.

Thời khắc diễn ra đại hội ngày một gần kề, bầu không khí bên trong Thúy Tú sơn trang càng thêm vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đệ tử của các đại môn phái khác nhau đang đi đi lại lại, nhưng Lăng Yên vốn là Ma tôn, đối với quang cảnh náo nhiệt trước mắt thì một chút hứng thú cũng không có. Mặc dù không hề muốn thừa nhận, nhưng toàn bộ tâm tư của nàng đều đã dồn hết vào người mà nàng đã vô tình gặp phải ban nãy.

Tại sao Đường Lam lại đột ngột xuất hiện ở trong này?

Lòng Lăng Yên hiện đang trăm bề ngổn ngang không thể hiểu nổi, nàng đã sớm biết Đường Lam chính là Thần tôn Trầm Ngọc, vấn đề là người vốn là Thần tôn kia tại sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này? Mấy lão gia hỏa trên Thần giới bảo hộ che chở tên tiểu phượng hoàng này như một thằng nhãi ranh, cớ nào lại để hắn một mình đến nơi này?

Chẳng lẽ là do Yêu giới đã xuất hiện động tĩnh?

Nhưng động tĩnh kia đối với Tam giới mà nói chẳng qua cũng chỉ là việc cóc ké thôi mà, tuyệt đối không đến lượt Thần tôn đích thân xuống hạ giới giải quyết chứ, ngay cả nàng đến đây cũng chỉ bởi vì lo lắng cho Bộ Duyên Khê thôi mà.

Càng nghĩ, Lăng Yên lại càng thêm do dự, có chút nhớ nhung muốn tìm ra được lý do, rất muốn biết Trầm Ngọc đến tận đây rốt cuộc là có mục đích gì?

Đang lúc giằng co suy nghĩ thì chợt có hai người đi lướt qua vai nàng. Nàng lơ đễnh nhìn về phía họ rời đi, lập tức biến sắc.

Hai người vừa bước qua nàng ban nãy mặc một bộ trường bào màu xanh, so với y phục trên người Đường Lam nàng gặp ban nãy ở cửa lớn là giống nhau như đúc.

Mấy người này hẳn là đi cùng với Đường Lam rồi. Lăng Yên phán đoán như vậy, đến khi nhận thức được thì chân đã đuổi theo hướng bọn họ rời khỏi.

Bất luận là như thế nào, Thần tôn đến tận nơi này nhất định là có nguyên do, cho dù không muốn có mối liên hệ nào nữa với người nọ, nhưng nàng buộc phải truy ra cho bằng được mục đích của hắn khi đến đây, nhất định!

Lăng Yên vừa nghĩ vừa đi theo hai người họ đến một chỗ phía ngoài phòng.

Hai người kia là một nam một nữ thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, Lăng Yên lén đuổi theo sau, động tác uyển chuyển đáp xuống trên mặt nóc nhà ở một nơi không xa, đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo từng động tĩnh của họ. Chỉ thấy hai người nọ đến trước cửa phòng, ánh mắt của họ trong phút chốc thay đổi, một nữ nhân trong số đó bỗng nhiên mở miệng nói vọng trong phòng: "Đường sư huynh, bọn muội dự định đi dạo quanh sau núi, tiện thể đi tìm hiểu những đệ tử của các môn phái khác như thế nào. Huynh không đi cùng bọn muội thật sao?"

Nghe lời này, Lăng Yên khẽ biến sắc, nhất thời liền có chút khẩn trường, hai mắt vô thức nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, vô thức trong lòng liền nảy sinh một loại cảm giác chờ đợi.

Dường như là đáp lại sự chờ mong của Lăng Yên mà trong chốc lát, từ trong phòng liền truyền ra một giọng nói quen thuộc nhưng ngữ khí lại vô cùng xa lạ: "Ta không đi, các ngươi đi nhớ trở về sớm."

Giọng nói kia rơi vào tai nàng rõ mồn một, quả đúng là Đường Lam.

Chỉ là trong ký ức của Lăng Yên, ngữ khí và thanh âm của Đường Lam lại có chút không giống như bây giờ. Nàng hơi ngờ vực khoanh tay nhìn chằm chằm vào gian phòng đằng kia, rất nhanh lại nghe thấy người nam tử còn lại lên tiếng: "Vậy bọn đệ đi trước, Đường sư huynh, huynh cứ việc nghỉ ngơi nhé!"

"Ừm." Người trong phòng vọng ra tiếng nói thanh khiết nhu hòa, làm lòng người cảm thấy ấm áp như cây đón gió xuân. Lăng Yên nghe đến đây liền nhìn thấy hai người nọ nhỏ giọng nói gì đó với nhau, rồi lập tức cùng đi ra ngoài.

Sau khi hai người nọ rời đi, mảnh sân liền khôi phục lại yên tĩnh vốn có, một chú chim từ trên không trung bay sà xuống, đậu bên nhánh cây cạnh Lăng Yên, chút động tĩnh nhỏ này khiến nhành cây hoảng hốt lay động, phối cùng ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá càng biến phong cảnh nơi đây đẹp như trong tranh. Ánh mắt Lăng Yên trầm xuống liếc nhìn gian phòng kia, thấy người bên trong không có ý định bước ra, nàng cũng không muốn đợi nữa, lập tức xoay người đuổi theo hướng hai người kia đã rời đi.

Không đúng, nhất định là có chỗ nào đó không đúng. Tại sao mới vừa rồi hai người kia lại gọi Đường Lam là "sư huynh", Trầm Ngọc là Thần tôn lý nào lại trở thành đệ tử dưới nhân giới?

Rất nhanh Lăng Yên đã đuổi kịp hai người họ, lúc này họ đang trò chuyện cùng với nhóm đệ tử của các môn phái khác, Lăng Yên vì muốn thu thập thêm tin tức về Đường Lam nên đã lẻn vào trong đám đông dò la mọi chuyện. Cũng nhờ vào đoạn thời gian trước ở An Nhạc trấn, nàng có mối quan hệ không tồi với láng giềng xung quanh, am hiểu chuyện giao tiếp với người khác, thế nên muốn moi
tin tức từ trong miệng hai người quả nhiên dễ dàng hơn dự đoán. Nàng và hai người họ tán gẫu rất thuận lợi, rất nhanh liền thông qua bọn họ mà hiểu được lai lịch của những người này.

Nữ tử này tên Liễu Huyên, nam tử còn lại tên là Quý Tang, cả hai đều là đệ tử của thư viện Chân Võ trong Cửu Đại tông môn, mục đích đến đây chính là để tham gia đại hội tỷ thí lần này. Thư viện Chân Võ vốn là một trong các môn phái có thực lực mạnh nhất trong Cửu Đại tông môn, còn hai người trước mặt chính là hai đệ tử nhập môn trễ nhất trong số chín đệ tử được môn phái cử đến so tài trận chiến.

"Chẳng hay trong các đệ tử được phái đến tham gia tỷ thí, liệu có người nào tên Đường Lam hay không?" Thời cơ ngay trước mắt, rốt cuộc Lăng Yên cũng hỏi ra vấn đề nàng luôn canh cánh trong lòng từ nãy đến giờ.

Nghe đến cái tên "Đường Lam", nữ đệ tử Liễu Huyên kia không khỏi cả kinh, trừng mắt nhìn Lăng Yên: "Làm thế nào ngươi lại biết Đường sư huynh?"

"Sư huynh?" Lăng Yên khẽ hỏi.

Liễu Huyên liên tục gật đầu, mở miệng nói: "Đường Lam là sư huynh của chúng ta, nhập môn sớm hơn chúng ta được một tháng." Nàng nói xong những lời này, lập tức lại sực nhớ ra, hỏi ngay, "Phải rồi, ngươi quen biết sư huynh sao?"

Lăng Yên gật đầu, có điều chỉ do dự một lát liền lại nói: "Lúc trước ta từng ở An Nhạc trấn."

Nghe được ba chữ "An Nhạc trấn", hai mắt Liễu Huyên liền sáng ngời, vẻ như đã hiểu ra, ngay cả nam tử vốn luôn im lặng từ nãy đến giờ là Quý Tang cũng chống cằm lên tiếng: "Hóa ra là An Nhạc trấn à, cũng khó trách ngươi lại biết Đường sư huynh. Ta có nghe Đường sư huynh nhắc qua, trước đây huynh ấy từng ngụ ở một nơi cách An Nhạc trấn không xa nhưng không ngờ lại gặp một đám yêu quái đang bắt giữ dân làng. Chuyện đó... hẳn là ngươi cũng biết nhỉ?"

Lăng Yên trầm mặc một lát, lại nhớ ngày đầu tiên nàng và Đường Lam gặp nhau chính là bị bọn tiểu yêu đẩy vào trong sơn động kia, liền gật đầu: "Ta biết, phải lần Đường Lam bị yêu quái bắt đi có đúng không?"

"Bị bắt?" Trong ánh mắt Quý Tang chất chứa một tia phân vân, hắn lắc đầu đáp: "Đường sư huynh dĩ nhiên không bị tổn hại gì rồi, thời điểm bọn yêu quái bắt các dân làng thì huynh ấy đã được người khác cứu đi rồi."

Lăng Yên nhíu mày, "Cái gì?"

Liễu Huyên cũng gật đầu nói: "Ta cũng nghe Đường sư huynh nhắc đến, huynh ấy nói hai người cứu họ nhất định là thần tiên, là người có thần thông quảng đại, vung một cái đã dọa bọn yêu quái đó hoảng sợ chạy mất. Cũng bởi vì huynh ấy thấy hai vị thần tiên đó nên mới một lòng tu đạo, gia nhập thư viện Chân Võ của chúng ta đấy."

Lăng Yên nghe được những lời này, một lúc lâu sau cũng không hề đáp lại. Liễu Huyên có chút tò mò nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng hỏi lại: "Ngươi làm sao vậy?"

Lăng Yên chợt cười cười, không giải thích gì mà chỉ nói: "Đột nhiên ta sực nhớ mình còn phải quay về tìm một người, xin phép cáo từ trước!"

Dứt lời, không một tia do dự, Lăng Yên liền quay người rời khỏi.

Tận đến khi bóng nàng khuất hẳn Liễu Huyên và Quý Tang mới dùng vẻ mặt khó hiểu liếc nhìn nhau, đối với Lăng Yên bỗng dưng rời khỏi có chút nghi hoặc.

"Nguy rồi, quên hỏi nàng ta là người của môn phái nào, danh xưng là gì rồi." Liễu Huyên nhỏ giọng nói.

Quý Tang lắc đầu, trầm ngâm nói: "Người này, thoạt nhìn không đơn giản."

Liễu Huyên nhịn không được phì cười thành tiếng, lẩm bẩm đáp: "Lúc nào ngươi thấy ai đó cũng đều nói ra câu này."

Quý Tang không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm về hướng Lăng Yên rời đi, rất lâu sau mới cùng Liễu Huyên rời khỏi nơi này bằng một hướng khác.

Sắc trời dần tối, toàn bộ Thúy Tú sơn trang đều được bao phủ bởi những đèn dầu được thắp sáng.

Lăng Yên không muốn trở lại nơi ở của hạ nhân mà bọn người của Thúy Tú sơn trang đã an bài cho Thiên Cương môn. Lang thang bên ngoài một vòng, không biết vì sao vẫn là đi tới phòng của "Đường Lam" ban nãy. Nàng ngồi trên tường cao bên ngoài, vạt áo bị gió đêm thổi lắc lư lay động, ánh mắt không rõ là vô tình hay cố ý mà lại nhìn theo hướng căn phòng đang thắp sáng đèn kia, còn có bóng người bên cửa sổ, đắn đo suy nghĩ lúc có lúc không.

Mới vừa rồi dò la được, đại khái nàng cũng đã đoán được tình huống hiện tại.

Người ở trong phòng không phải "Đường Lam", nhưng lại là Đường Lam.

Nàng vốn tưởng rằng Trầm Ngọc hóa thân thành Đường Lam cũng giống như nàng hóa thân thành Hạ Dung Tinh, dùng một thân phận giả và diện mạo giả để cải trang, đến giờ nàng mới hiểu được, thì ra trên đời thực sự có một người tên là Đường Lam. Chẳng qua Trầm Ngọc chỉ mượn thân phận của người này mà thôi.

Đến tận bây giờ, nàng mới phát giác được đoạn tình cảm mình đã cố gắng kìm nén cứ như vậy mà vỡ tan như bọt biển, ngay cả một chút dấu vết để chứng minh sự tồn tại cũng không còn.

Rốt cuộc giờ đây nàng mới cảm nhận được một loại tình cảm nói không nên lời đang len lỏi trong tâm nàng, đó là loại cảm xúc mang tên "không cam lòng".

Gió đêm vào mùa thu mang theo vài phần cô quạnh. Mặc dù Lăng Yên không sợ lạnh nhưng không biết vì sao lại cảm giác được khí lạnh đang tỏa bên người, bất giác cuộn tròn thân mình, ôm hai chân, tâm trí vô thức rơi vào khoảng không gian miên man vô định.

Ngay lúc này, bất thình lình cửa phòng vốn đang được đóng chặt ở cách đó không xa bỗng dưng mở rộng, một bóng nam tử cao gầy đứng lấp ló bên cánh cửa sổ, hơi ngẩng đầu, ánh mắt vô tình rơi vào trên người Lăng Yên ở phía bên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play