Vài tên thần tiên từ phương xa cũng tụ về tham gia cuộc chiến, túc trực uy phong lẫm liệt đứng sau Trầm Ngọc, thu hút mọi sự chú ý xung quanh.
Lăng Yên cũng đang nhìn hắn, giữa một biển người lại ở khoảng cách xa như vậy, tầm mắt nàng dần trở nên xa xôi, xa đến tưởng chừng thời gian đã trôi qua mấy trăm năm.
Danh Lưu đao đột nhiên rơi xuống đất, thanh âm trong trẻo vang vọng.
Ánh mắt Trầm Ngọc chợt rơi xuống thanh đao kia, Lăng Yên rũ mắt nhìn theo hướng nhìn của hắn, cắn chặt môi vung tay lên, trong chớp mắt trường đao dưới đất liền bay lên rơi vào tay nàng. Lăng Yên nâng mắt nhìn thẳng Yêu vương Phi Ảnh, biểu cảm trong mắt đã khôi phục lại vẻ nhàn nhã bình tĩnh thường ngày, còn phát ra tiếng cười trào phúng: "Ngươi vừa mới nói gì?"
Thần sắc Yêu vương hiện đang vô cùng khó coi, quắc mắt nhìn Lăng Yên chằm chặp, rồi chợt liếc sang Trầm Ngọc cách đó không xa, nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: "Hai ngươi..."
Lăng Yên nói tiếp: "Ngươi vừa mới nói nhược điểm của ta có phải không?"
Nàng chỉ vào Trầm Ngọc ở phía xa, quay lại nói:
"Nhược điểm của ta ở đâu ấy nhỉ, hay ngươi động vào hắn thử xem!"
Hai mắt Phi Ảnh trừng trừng nhìn Lăng Yên, rất lâu sau, từ phía kẽ răng của hắn bật ra tiếng nói: "Hóa ra các ngươi đã thông đồng với nhau từ sớm rồi."
Lăng Yên híp mắt cười, không trả lời.
Mọi người ở đây đều bị cảnh tượng này làm kinh ngạc đến ngẩn cả người, có ai mà ngờ Thần tôn và Ma tôn lại có mối quan hệ như vậy. Rốt cuộc họ sắp xếp kế hoạch này từ lúc nào, tiến tới với nhau từ lúc nào, thực sự dù bất luận kẻ nào cũng khó mà nói rõ. Thậm chí ngay cả những người còn lại của hai giới Thần Ma cũng vẫn còn chưa vượt qua cơn sốc nói không nên lời thì đừng nói chi đến Yêu giới.
Chỉ duy nhất Lăng Yên vẫn một thân lạnh nhạt hờ hững, nghiêm nghị nói: "Sức mạnh của Yêu giới bây giờ thật khó lường, chỉ một mình cũng đủ sức đánh bại hai giới Thần Ma. Ngươi chắc chứ?"
Nàng bước từng bước một, tiến về phía trước, ánh mắt đầy bức ép nhìn thẳng Phi Ảnh: "Ngược lại, ngươi thử quan sát một chút xem sao!"
Phi Ảnh trầm mặc hồi lâu, ánh mắt chợt lóe lên, bất chợt sải chân tiến về phía Thần tôn Trầm Ngọc đang nhìn.
Trầm Ngọc vẫn im lặng đứng yên ở chỗ cũ, thần sắc phức tạp, ánh mắt thâm trầm khó lường.
Phi Ảnh chợt ngừng bước, cười lạnh một tiếng.
Lăng Yên đang định mở miệng, hắn đã nói trước: "Đi!"
Một từ này là đang nói với bọn người phía sau. Ngay khi lời vừa dứt, Hồng Dực với sắc mặt khó coi tức khắc liền gật đầu, quay đầu hướng bọn Yêu giới ra dấu rút quân, chỉ trong khoảnh khắc bọn người Yêu giới đều chớp mắt đã rút về hơn phân nửa. Thanh Minh đứng phía sau Lăng Yên, sắc mặt có chút khác thường, đang muốn lên tiếng
hỏi nhưng Lăng Yên đang giận tím mặt khẽ nâng tay, ngăn không để Thanh Minh hỏi.
Tâm trạng Thanh Minh đầy phức tạp, gật đầu không dám nhiều lời nữa.
Đội quân của hai giới Thần Ma chỉ đứng yên một chỗ đợi cho bọn Yêu giới rút đi hết, không ai có bất kỳ động thái nào khác. Lúc này phàm nhân nơi đây đều đã bị đưa đi, thoáng chốc cả đỉnh núi vắng lặng như tờ, hơi gió lành lạnh của núi thoảng qua không khí, tạo thành tiếng gió vi vu bên tai.
Lăng Yên khoanh tay nhìn đám người đứng dưới chân núi, mặt không chút biểu cảm.
Ngũ Đại Ma Tướng thận trọng canh giữ phía sau Lăng Yên, không một ai dám lên tiếng dù chỉ một câu.
Lăng Yên vẫn không phải người hay im lặng, một khi nàng im lặng, bầu không khí sẽ trở nên vô cùng dị thường.
Lúc này ngay cả kẻ can đảm nhất là Ô Dạ cũng không dám tùy ý mở miệng, chuyện tình giữa Ma tôn và Đường Lam cũng chỉ có hai người trong cuộc mới rõ. Nhưng xem ra với cục diện vừa mới xảy ra ban nãy, bọn họ dường như đã nhìn thấu được vấn đề rồi.
Không một kẻ nào lường trước được, sự tình thế mà lại phát triển theo hướng quái gở đến như thế này.
Đúng lúc này, bên phía Thần giới rốt cuộc cũng có động tĩnh. Sau một khắc trầm mặc, cuối cùng Trầm Ngọc cũng bước về phía Lăng Yên.
Thanh Minh chợt biến sắc, khẩn trương nhìn sang Ma tôn, vẻ như Lăng Yên cũng nhận ra được đối phương đang đến gần, tức khắc liền quay đầu lại. Thanh Minh vừa nhìn thấy, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi.
Có thể là bởi vì đã qua ba vạn năm, hắn chưa từng gặp qua một Ma tôn Lăng Yên có vẻ mặt chân thật đến như vậy.
Hốc mắt nàng hơi phiếm đỏ, trừng mắt nhìn Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc cũng đang nhìn nàng.
Trong thoáng chốc, tầm mắt lại lần lượt thay đổi, Trầm Ngọc nhẹ nhàng tiến lên một bước, tựa như muốn mở miệng nhưng Lăng Yên chợt vươn tay ra, ngăn Trầm Ngọc giữ một khoảng cách với chính mình.
Quả thực Trầm Ngọc không hề dám tiến lên nữa, chỉ rũ mi mắt, an tĩnh nhìn chằm chằm Lăng Yên, ánh mắt thất thần buồn bã.
Giọng nói Lăng Yên rất nhỏ, tựa như đang lẩm bẩm: "Tiểu phượng hoàng?"
Trầm Ngọc khẽ gật đầu.
Tựa như đang nhớ lại gì đó, Lăng Yên hơi nghiêng mặt, giọng khe khẽ: "Ngươi là Đường Lam?"
Trầm Ngọc không nói gì, Lăng Yên đã đưa tay đỡ lấy trán, thấp giọng nói: "Ngay từ lúc bắt đầu... vẫn luôn là ngươi?"
Vẫn im lặng.
Ngay khi Lăng Yên cho rằng đối phương sẽ không đáp lại thì lúc này, mi mắt Trầm Ngọc rốt cuộc run lên khe khẽ, thanh âm mơ hồ lướt qua bên tai: "Phải."
Tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực, Lăng Yên rũ tay xuống, đột nhiên bật cười.
Nghe tiếng cười của nàng, đội quân Ma tướng bên cạnh nhất thời run rẩy trong lòng. Mặt Trầm Ngọc tái nhợt, chờ khi Lăng Yên hỏi xong, hắn mới ngập ngừng cất tiếng: "A Tinh?"
Nghe tiếng gọi này, sức lực trên người liền quay trở lại, nàng hồi phục tinh thần ngẩng đầu nhìn thẳng Trầm Ngọc: "Lăng Yên chính là Hạ Dung Tinh, Hạ Dung Tinh cũng chính là Lăng Yên!"
Trầm Ngọc nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch khiến người khác cũng phải kinh sợ. Nàng muốn nói mấy lần nhưng rồi lại thôi, nhìn đến những vị thần phía sau lưng hắn, thật rất muốn cười khẩy một tiếng.
Chỉ mới đây thôi, những lời thề son sắt này đã hóa thành một câu chuyện cười, một chuyện nực cười nhất thế gian.
Thanh âm nàng lạnh như băng, nói: "Thần tôn đại nhân sợ rồi?"
Trầm Ngọc nghe như vậy, một lần nữa lại mở mắt ra, vẻ thê lương trong mắt khó mà giấu được hiện ra bên ngoài. Hắn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, còn chưa kịp mở miệng, Lăng Yên đã dời mắt né tránh tầm mắt của hắn.
"Trở về Ma giới." Lăng Yên ra lệnh, giọng không chút gợn sóng.
Mấy tên ma tướng nhìn nhau, ngập ngừng chưa có động thái di chuyển nào. Thẳng đến khi Lăng Yên phi thân rời khỏi, nhóm Ma tướng mới chần chừ phía sau, rốt cuộc vẫn là đưa mắt liếc Trầm Ngọc một cái rồi mới lập tức phi thân đuổi theo Lăng Yên.
Vào lúc Lăng Yên rời đi, ánh mắt Trầm Ngọc vẫn không ngừng dõi theo thân ảnh ở phía trên, lặng lẽ đứng đó, trong mắt phảng phất sự ngỡ ngàng. Mãi cho đến khi bóng dáng người kia sắp biến mất, hắn rốt cuộc như bừng tỉnh, hoảng hốt mở miệng tựa hồ sắp bật ra tiếng gọi.
Nhưng bất chợt một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn từ phía sau, ngăn lại tất cả động tác của hắn.
"Thần tôn." Người mở miệng chính là vị thần từ nãy đến giờ vẫn một mực yên lặng đứng phía sau Trầm Ngọc, Đông Cẩm thượng thần.
Trầm Ngọc không đếm xỉa đến Đông Cẩm, tầm mắt vẫn một mực dõi theo bóng dáng đã khuất xa phía bên kia. Đông Cẩm thượng thần cũng không định nói gì với hắn nữa, trái lại đảo mắt về phía người nọ từ đầu đến cuối luôn cúi gằm mặt, thấp đến mức tưởng như đang muốn ẩn mình bên dưới lòng đất kia, thanh âm lạnh lùng mà nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Xích Diễn?"
Xích Diễn bị Đông Cẩm thượng thần gọi đích danh, cả người không khỏi run lên, từ từ ngẩng mặt. Lúc này mặt hắn đã nhăn lại thành một đống, vốn định mở miệng nhưng chợt thấy dáng vẻ như người mất hồn của Trầm Ngọc, rốt cuộc nhịn không được đành thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cũng không có gì."
Hắn liếc mắt nhìn Đông Cẩm thượng thần một cái, thấy đối phương một thân khí thế lẫm liệt không cho phép nói dối, liền lại nói: "Chỉ là... Thần tôn có chút không cẩn thận đã thành thân rồi."
Đông Cẩm nghiêm mặt nói: "Không cẩn thận?"
Xích Diễn gật đầu, giọng bé như muỗi kêu: "Đúng là không cẩn thận thật mà, ai mà biết nữ nhân kia vậy mà là... Ma tôn biến thành."
Đông Cẩm bật ra tiếng cười lạnh, tiếng cười vừa phát ra lập tức khiến da đầu mọi người ở đây run lên một trận. Lại nghe Đông Cẩm nói: "Thần tôn tuổi đời còn non, ngược lại ngươi đã sống ngần này tuổi mà lại tùy ý để mặc Thần tôn người hồ đồ vậy à?" Hắn lắc đầu, điệu bộ có mấy phần không vui, "Đợi lát nữa ta sẽ tính toán với ngươi."
Đông Cẩm dứt lời, thần sắc liền hòa hoãn lại, quay sang Trầm Ngọc cung kính nói: "Thần tôn, người ở nhân giới đã đủ lâu rồi, xin hãy cùng ta trở về Thần giới."
Cũng không biết Trầm Ngọc có nghe được lời này của Đông Cẩm hay chưa, chỉ thấy hắn vẫn mãi đưa mắt nhìn về phía bóng người đã khuất dạng. Chờ đến khi Đông Cẩm định lên tiếng lần nữa, hắn mới quay đầu lại, cố giấu đi tia mất mát nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Trở về đi!"
Lại một trận gió quét qua, thoắt chốc trên đỉnh núi liền không còn bóng người, bao phủ nơi đây chỉ còn lại khoảng không vắng lặng như tờ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chuyện tình của Trầm Ngọc và Lăng Yên thoáng chốc đã lan truyền khắp Tam giới.
Tại thần điện, sau khi các lão tổ tông hay tin đã vô cùng tức giận, toàn bộ Thần giới rơi vào cảnh hỗn loạn. Sau khi Trầm Ngọc bị các vị lão tổ tông càm ràm suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng hắn bị đưa vào trong tháp Vân Lạc Thiên để bế quan tu luyện.
Mà kẻ đầu sỏ lôi kéo Trầm Ngọc xuống hạ giới cùng mình, cũng là đầu sỏ gây nên chuyện là Xích Diễn thì bị các chúng thần dạy dỗ một trận, sau cùng cũng bị bắt vào tháp Vân Lạc Thiên để chiếu cố Trầm Ngọc.
Tình hình ở Thần giới rơi vào hỗn loạn, ngược lại bầu không khí quanh Ma giới lại âm trầm đến đáng sợ.
Cuối cùng Ma tôn đại nhân cũng đã trở về Ma giới sau vài tháng vắng mặt, nhưng một lần nữa lại trở về với cái tên Ma tôn đại nhân. So với bộ dạng từ trước đến giờ, Ma tôn của lúc này dường như có phần đáng sợ hơn cả lúc trước.
Sau khi trở về từ nhân giới, Lăng Yên liên tục nhốt mình trong Ma cung. Hơn một tháng qua, nàng không ngừng xử lý hết những việc lớn nhỏ chồng chất ở Tam giới trong đoạn thời gian nàng vắng mặt. Chẳng qua, phương thức xử lý của Lăng Yên cũng vô cùng đơn giản.
Vào đoạn thời gian khi Lăng Yên không có ở đây, những vùng đất nhỏ vốn yên bình ở Ma giới đã từng nảy sinh ra ý đồ phản loạn. Đối với chuyện này, không phải Ma tướng chưa từng giải quyết, nhưng bởi vì loạn trong giặc
ngoài luân phiên xuất hiện khiến tình hình nhiễu loạn, họ không có cách trấn áp hoàn toàn.
Nhưng lúc này thì khác.
Nay Ma tôn đã trở về, sau khi biết được chuyện liền một mình xách đao đến từng nơi dạy dỗ bọn phản loạn. Cuối cùng trong vòng một đêm, toàn bộ những kẻ không phục đều bị lăng nhục dưới bảo đao của nàng. Tình cảnh bi thảm này tức khắc khiến dân chúng ở Ma giới đều lạnh hết sống lưng.
Từ ngày đó, mọi người ở Ma giới hành sự càng thêm thận trọng dè dặt.
Không kẻ nào dám chọc giận Ma tôn, càng không ai dám đứng trước mặt nàng mà nhắc đến vị Thần tôn họ Trầm tên Ngọc.
Tựa như chỉ cần Lăng Yên đích thân xử lý thì mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa. Chỉ không quá một tháng, những sự việc chất chồng ở Ma giới đều đã được Lăng Yên xử lý xong hết. Có điều vào lúc Lăng Yên rảnh rỗi, nàng liền có vẻ không được bình thường. Bọn Ma tướng chỉ thấy nàng không ngừng đem Danh Lưu đao trong tay lau đi lau lại, lau đến khi ánh đao sạch bóng chói mắt cũng không có ý định buông. Rồi thoáng chốc nàng lại nhìn về phía bọn họ với dáng vẻ không yên, tựa như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng lời đến bên khóe miệng, cuối cùng vẫn ngừng lại.
Rốt cuộc dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Lăng Yên mới chịu đứng dậy, tuyên bố với mọi người rằng nhân lúc hiện tại đang rảnh rỗi, chi bằng để nhóm Ma tướng bọn họ rèn luyện thân thủ với nàng một chút cho vui.
Mọi người không hẹn cùng nhau biến sắc, ù té bỏ chạy tứ phía, nhưng rốt cuộc vẫn lại bị Lăng Yên bắt về từng người một, sau đó tặng cho mỗi người một trận đòn nhừ tử.
Nhưng mặc dù được trút giận nhưng Lăng Yên vẫn cảm thấy chưa đủ, lại gọi toàn bộ mọi người đến tuyên bố muốn đánh lại một lần nữa. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc vẫn là Thanh Minh ôm chỗ đau lồm cồm bò dậy, xua tay mếu máo: "Ma... Ma tôn, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng... đừng vung tay vung chân nữa."
Lăng Yên nghiêm mặt liếc hắn một cái, thề thốt phủ nhận nói: "Ta không có gì muốn nói, chỉ đơn giản muốn xem thực lực bao năm của các ngươi đã thoái hóa đến mức nào mà thôi."
Thanh Minh cười mếu máo không dám nói nữa, nhưng không ngờ Ô Dạ ở bên cạnh lại nâng gương mặt bị đánh đến bầm tím đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: "Thần tôn bị đưa vào tháp Vân Lạc Thiên bế quan rồi."
Lời vừa thốt ra, bầu không khí thoắt chốc liền im phăng phắc. Tất cả mọi người hoảng hốt nhìn về phía Lăng Yên.