Giờ đây với mọi người ở An Nhạc trấn, nơi đây đã không còn yên bình như lúc trước. Nhưng phản ứng của Lăng Yên và Trầm Ngọc lại không có gì khác xa với ngày thường.

Từ khi trở về từ rừng trúc đến bây giờ, thời gian đã trôi qua mười ngày.

Khoảng thời gian này cả Lăng Yên và Trầm Ngọc đều nhàn nhã sống qua ngày, tuy nhiên họ đều cảm nhận được khí tức khác thường không ngừng bủa vây tứ phía,
ma khí yêu khí lẫn lộn với tiên khí hiện đang quẩn quanh khắp An Nhạc trấn. Thị trấn nhỏ bé vốn hẻo lánh đến mức khách phương xa ghé ngang cũng vô cùng thưa thớt, nhưng nay người khắp Tam giới không ngừng kéo đến, tụ tập đông đúc hệt như trẩy hội. Đây đúng là lần đầu tiên An Nhạc trấn xảy ra hiện tượng như thế.

Sau khi Lăng Yên dạy kiếm pháp cho Bộ Duyên Khê ở ngoại ô thì trở về nhà, một lần nữa lại phong bế nội lực, khôi phục lại diện mạo của Hạ Dung Tinh

Sắc trời dần tối, người đi đường bắt đầu thấp thỏm không yên. Ở bên trái Lăng Yên xuất hiện một người với gánh hàng rong, có điều nàng chỉ nhìn liếc qua liền biết đó chính là tiểu yêu ngụy trang người thường. Còn người đi đường ở trước mặt vội vã đi lướt qua nàng, chính là một gã tiểu tiên đến từ Thần giới. Dựa vào thực lực của nàng thì việc nhận ra bọn họ dễ như trở bàn tay, tuy nhiên trong lòng Lăng Yên cũng hiểu rất rõ, những vị khách từ khắp phương xa quy tụ về đây không chỉ có mỗi bọn tôm tép này. 

Thuật biến hình là một thứ thuật vô cùng phiền phức. Cứ lấy thực lực của Thập Đại Ma Tướng làm tiêu chuẩn, một khi bọn họ đã ngụy trang thì ngay cả nàng cũng chưa chắc dễ dàng phân biệt được người của mình. Lần mà nàng nhận ra bọn người Thanh Minh dạo trước, chẳng qua cũng vì nàng đã vô cùng hiểu rõ bọn họ mà thôi. 

Có điều dù là như thế, Lăng Yên vẫn có thể bình tĩnh như thường. Dù sao lúc này nàng đã giấu đi khí tức cùng tướng mạo thật sự, ngoại trừ đám người Thanh Minh thì chẳng ai có thể nhận ra nàng. Bọn chúng muốn chơi trò chơi cải trang với nàng, án binh bất động đợi chờ thời cơ, vậy thì nàng sẵn lòng tham gia với bọn chúng, để xem bọn chúng có thể nhẫn nại được bao lâu.

Lăng Yên nghĩ xong thì chân đã bước vào một con hẻm nhỏ rồi tiến vào trong tửu lâu.

"Kinh thúc, thúc đang bận sao?" Sau khi bước vào cửa, Lăng Yên hướng mắt gọi chưởng quầy một tiếng.

Chưởng quầy Kinh thúc của tửu lâu là một người đàn ông trung niên cao ráo, vốn đang trò chuyện với một thương nhân trẻ tuổi, sau khi nghe Lăng Yên gọi thì lập tức toét miệng cười: "Là A Tinh hả? Lại mua rượu đấy à?"

"Vâng ạ, như cũ nhé!" Lăng Yên gật đầu, ánh mắt lơ đễnh chợt lướt qua vị thương nhân vừa nói chuyện với chưởng quầy ở bên kia.

Chưởng quầy xoay người đi lấy rượu, đúng lúc thương nhân trẻ tuổi cũng hướng mắt nhìn về phía Lăng Yên, bỗng dưng vị nam nhân đó hơi gật đầu với nàng, mỉm cười rồi lại nháy mắt vài cái.

Lăng Yên: "..."

Vào lúc hai người đang đối diện với nhau, chưởng quầy đã bước ra từ bên trong, trên tay cầm một vò rượu nhỏ, nói: "Không ngờ A Tinh một cô nương như ngươi lại có hiểu biết với rượu không ít đấy, quầy rượu của ta có danh có tiếng khắp cả trấn này không ai là không biết, nếu không tin ngươi có thể đi hỏi!" Thúc ấy nói xong, liền chỉ chỉ những người khách đang ở tại sảnh. 

Những người khách ở đây đều là láng giềng của Lăng Yên, đối với nàng cũng thân thiết vài phần, do đó khi họ lên tiếng trêu chọc nàng cũng cười đùa vài ba câu, sau đó mới xách vò rượu rời khỏi. 

Sau khi bước ra khỏi tửu lâu, nàng mới quay đầu nhìn về phía vị thương nhân trẻ tuổi còn ở bên trong, trông thấy người nọ cũng đang nhìn nàng mà cười khổ, lắc đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra.

Trong mắt Lăng Yên hiện lên ý cười, lập tức không nhiều lời nữa, chỉ tiếp tục sải chân trở về nhà mình.

Vị thương nhân ban nãy tuy rằng đã thay đổi dung mạo nhưng chỉ cần dựa vào biểu cảm của người nọ là nàng đã
lập tức nhận ra, hắn là người mà nàng đã giao trọng trách trở về Ma giới thông báo cho Ô Dạ hôm trước, không ai khác chính là Thanh Minh.

Nếu Thanh Minh đã ẩn mình cải trang trong An Nhạc trấn thì chứng tỏ người của Ma giới cũng đã kéo đến đây cả rồi.

Sự tình càng lúc càng trở nên thú vị, Lăng Yên hơi nhếch môi, nghĩ thầm không biết liệu bên nào sẽ mất kiên nhẫn động thủ trước.

Có điều chuyện này cũng không cần phải gấp gấp gì. Xưa nay Lăng Yên không phải loại người sợ phiền phức,
cho dù trận đánh có xảy ra nàng cũng chẳng e ngại.

Chuyện khẩn thiết nhất hiện giờ, chính là Đường Lam vẫn còn đợi nàng ở nhà.

 Lăng Yên bước nhanh hơn, mặt không biến sắc đi lướt qua đám yêu ma quỷ quái trên đường, trong chớp mắt đã về tới trước tiểu viện. 

Nàng bước vào cửa, nhưng người đầu tiên ra đón nàng không phải Đường Lam, mà là tiểu hồ ly kia. 

"A Tinh!" Lúc này tiểu hồ ly đã biến lại hình người, lười biếng tựa lưng vào cửa mà cười với nàng. Đợi cho Lăng Yên đến gần, hắn liền híp mắt, nhìn chòng chọc vào vật trên tay nàng: "Thứ này là đặc biệt mua cho ta sao?"

"Không phải cho ngươi!" Lăng Yên tránh được Hoàn Ly đang sắp nhào tới, sau đó lại hỏi: "Đường Lam đâu?"

Đối với bộ dáng của Hoàn Ly hiện tại, Lăng Yên bỗng có chút cảm thán, hẳn là Hoàn Ly xưa kia đã bị phong bế dưới đáy giếng đã quá lâu, bình thường lại ít khi đi lại, trong vô thức đã dưỡng thành loại thói quen vô cùng không tốt này. Bất kể là biến thành hồ ly hay trở lại hình
người thì hắn vẫn luôn bày ra dáng vẻ lười biếng như thế. Lúc mới đầu khi hắn vẫn còn ở trạng thái là một con hồ ly, nàng vẫn tưởng rằng tên kia vì bị thương nên mới suốt ngày nằm lỳ ở trên giường. Nhưng tận về sau nàng mới biết, hóa ra vết thương trên người hắn đã lành lại từ lâu, chỉ đơn giản là lười vận động mà thôi.

Dù biến về dạng người thì cũng lười như vậy. Có thể nằm thì tuyệt đối không muốn ngồi, khi có thể ngồi thì
tuyệt đối không muốn đứng. Thậm chỉ cho dù có lúc đang đứng thì hắn cũng phải lựa nơi có điểm tựa để dựa
lưng vào, giống hệt như bây giờ đây.

Mắt thấy vạt áo trên người Hoàn Ly hơi hé mở lộ cả cảnh xuân, lại còn không đứng đắn muốn sát lại gần nàng, Lăng Yên đã nhanh nhẹn né người bước qua bên cạnh hai bước, nhíu mày nói: "Nếu ngươi đứng còn không vững thì đi trở về phòng ngủ đi!" 

Ánh mắt nhỏ hẹp của hắn khẽ híp lại, có chút không thú vị mà thở dài, ngược lại chỉ vào phòng bếp bên kia, nói: "Người nọ còn đang nấu canh phụ giúp ngươi kìa, ngươi có muốn xem thử không?" 

Lăng Yên nghe như vậy, nhịn không được lẩm bẩm: "Thật sao?" 

Hoàn Ly nhướn mày không nói, để Lăng Yên tự mình tiến vào phòng bếp.

Nhưng Trầm Ngọc cũng không khác gì Ma tôn Lăng Yên, thân là Thần tôn nên hắn căn bản chưa từng phải nấu cơm canh bao giờ. Nhưng cũng may, mặc dù cả hai không ai biết nấu nhưng với loại chuyện giả vờ giả vịt thì lại giỏi không ai bằng. Trầm Ngọc từ nhỏ dưỡng mặt không đổi sắc đã thành thói quen, cho dù tay run run lỡ đổ cả nửa hũ muối vào trong canh thì cũng không hề bấn loạn hoảng hốt. Còn về Lăng Yên, nàng lúc nào cũng bày ra tư thế của người bếp trưởng, dáng vẻ thập phần nghiêm nghị mà "chỉ đạo" Trầm Ngọc. Sau nửa canh giờ phá tung làm loạn phòng bếp, rốt cuộc hai người cũng bưng một nồi canh cá bốc khói nghi ngút đem ra ngoài. Nếu chỉ là nồi canh cá bình thường thì không có gì đáng nói, đằng này màu canh lại đen thui sền sệt, trong làn khói còn mang theo mùi khó phân biệt được là tanh hay khét.

Sau khi thận trọng bưng nồi canh cá tựa như nâng niu vật báu dễ vỡ đặt xuống bàn, hai người họ lập tức gọi Hoàn Ly tới, muốn hắn thay họ nếm thử nồi canh.

Hoàn Ly nhìn màu sắc của nồi canh trước mặt, nhịn không được nghi ngờ: "Thứ đồ này có thể uống được thật sao?" 

"Đường Lam đích thân làm thì tất nhiên phải ngon!" Ngữ khí của Lăng Yên đầy dứt khoát không cho phép nghi ngờ. 

Trầm Ngọc được nàng khen thì không khỏi có chút ngượng ngùng, trong chớp mắt cười đáp: "Nhờ A Tinh chiếu cố nên ta mới làm được thôi." 

Hai người nhìn nhau một lát rồi đồng thời cùng đưa ánh mắt sáng ngời tràn ngập chờ mong mà nhìn Hoàn Ly.

Hoàn Ly nhíu mày, múc một thìa canh cho vào trong miệng. 

Sau một khắc không biết là vì trầm mặc suy tư tìm từ hay là vì đã bị đơ lưỡi, rốt cuộc Hoàn Ly mới buông thìa xuống, mặt không đổi sắc gật đầu: "Mùi vị tạm được."

Thân là một con hồ ly tinh bị giam ở dưới đáy giếng suốt ba vạn năm, Hoàn Ly đã sớm không còn nhớ được thức ăn ở trần gian rốt cuộc có hương vị gì nữa. Từ khi thoát ra khỏi giếng và bắt đầu ăn cơm chùa trong nhà Lăng Yên, thấy những món ăn nàng làm như bị bới tung không nhìn ra hình dạng, dần dà khẩu vị của hắn cũng đã được nàng rèn luyện đến một trình độ không thể phân biệt được ngon hay dở nữa rồi.

Vì thế cả ba người đều ăn uống rất vui vẻ.

Vừa khéo lúc này, Bộ Duyên Khê từ căn nhà bên cạnh ló đầu xuất hiện, thấy vậy thì không khỏi tò mò: "Hôm nay các ngươi ăn cái gì vậy?"

Hoàn Ly chỉ tay vào nồi canh: "Canh cá, ngươi muốn uống một ít không?"

Sắc mặt Bộ Duyên Khê lập tức tái mét, hệt như đối diện với thứ nguy hiểm nào đó, liều mạng lắc đầu.

Hắn đã từng không biết sống chết mà đến đây ăn cơm chùa, đến khi cảm nhận được đồ ăn của cái nhà này có một hương vị đặc biệt thật khó tả thì sau đó, có đánh chết hắn cũng không dám thử thêm lần thứ hai.

Vì thế Bộ Duyên Khê vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi xuống bên cạnh, mặt xoay về hướng ba người họ: "Các
ngươi có cảm thấy, dạo này trấn của chúng ta có hơi bất thường hay không ?"

Nhờ vào câu nói này của hắn mà cả ba vị Thần Ma Yêu đều lập tức khựng lại, còn đồng thời liếc mắt nhìn sang Bộ Duyên Khê. 

Bộ Duyên Khê đột nhiên bị ba cặp mắt đổ dồn về phía mình, lập tức sờ sờ mặt, hỏi: "... Sao vậy?" 

Ba người đều có tâm tư riêng của mình, trong lòng họ đều biết nguyên nhân khiến An Nhạc trấn trở nên bất thường là gì nhưng lại cho rằng những người còn lại ở đây thì mờ mịt không rõ. Đang trong lúc bầu không khí trở nên vô cùng im lặng, rốt cuộc vẫn là Lăng Yên buông những thứ trên tay xuống bàn, khẽ cười hỏi: "Bất thường gì?" 

Bộ Duyên Khê nghe nàng hỏi vậy thì lập tức ho nhẹ một tiếng, ra vẻ thần bí: "Các ngươi không cảm thấy, dạo gần đây có rất nhiều người đến An Nhạc trấn hay sao?"

"Đúng là có chuyện như vậy." Hoàn Ly lười biếng đáp, nhưng lại cũng đang chờ đợi Bộ Duyên Khê nói tiếp.

Bộ Duyên Khê lập tức lại nói: "Tuy rằng tử vi của ta không mấy lợi hại nhưng ít ra cũng học được vài thứ.
Khẳng định là xung quanh đây có thứ gì đó kỳ lạ." Hắn nhíu mi, rất nhanh liền nói ra phán đoán của mình: "Ta thấy, trong trấn chúng ta nhất định là có yêu tà đang gây rối."

"Vậy sao?" Trầm Ngọc khẽ đáp, lòng có chút không yên.

Bộ Duyên Khê hơi lắc lắc đầu, đang định nói nữa thì chợt Hoàn Ly ở bên cạnh đột nhiên bật cười, ánh mắt mọi người liền đổ dồn lên người hắn, lại trông thấy hắn huơ ống tay áo, dáng vẻ cợt nhả chỉ tay vào chính mình:
"Không phải có một yêu quái đang ở ngay trước mặt ngươi sao?"

Bộ Duyên Khê ngẩn ra, chợt đôi mắt như phát sáng, nói: "Đúng rồi, chẳng lẽ bọn yêu quái đã đến đây là vì ngươi? Có phải ngươi đã đắc tội với ai rồi không?" 

Khóe miệng đang cười của Hoàn Ly liền khép lại, hắn khinh thường hừ một tiếng, lắc đầu nói: "Ta bị nhốt dưới giếng suốt ba vạn năm thì có thể đắc tội ai được?" 

Bộ Duyên Khê thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy hẳn là..." 

Còn chưa đợi Bộ Duyên Khê nói hết câu, Hoàn Ly lại thong dong điềm nhiên nói tiếp: "Có điều, cha của ta thì đã đắc tội với không ít người." 

"..."

Bộ Duyên Khê khẩn trương đưa mắt sang Lăng Yên và Trầm Ngọc, kinh ngạc nói: "Vậy... nếu bọn yêu đó kéo đến đây vì tiểu hồ ly thật thì làm sao bây giờ? Có phải chúng ta nên trốn đi hay không?"

Nhưng hắn vừa nói xong thì liền phát giác được thần sắc của Lăng Yên và Trầm Ngọc dường như có chút khác thường.

Ánh mắt Trầm Ngọc thập phần bình tĩnh, không lên tiếng, mà Lăng Yên ở bên cạnh thì lại xoa đôi mi mắt, dường như có chút bất đắc dĩ.

Trong khoảng thời gian này trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ sự tình đang xảy ra ở An Nhạc trấn, đều biết
những kẻ khắp Tam giới rốt cuộc đến đây vì cái gì nhưng cũng chính vì vậy mà trong lúc nhất thời, họ đã quên mất
một chuyện cũng vô cùng quan trọng khác.

Tiểu hồ ly Hoàn Ly chính là con trai của Yêu vương tiền nhiệm Hoành Tố. Lần này những kẻ đến từ Yêu giới đều quy tụ ở An Nhạc trấn, cho dù hiện tại bọn chúng vẫn chưa thể phát giác được khí tức của Ma tôn lẫn Thần tôn thì đừng quên vẫn còn một người là Hoàn Ly đang ở đây. Đối với một kẻ không có chút nhận thức gì với việc phong bế nội lực bản thân như hắn, thì việc tìm ra được chỗ này cũng là chuyện sớm muộn. 

Đối với yêu vương mà nói, nếu như trong lúc bày trận đối phó với Ma tôn mà lại có thể giải quyết được tiểu hồ ly này trước thì tuyệt đối là một món hời lớn đối với hắn. Tiểu hồ ly đã ở nơi này được một thời gian, chắc như vậy đã đủ để bọn người kia tìm được tận nơi rồi. 

Tựa như là để xác minh suy nghĩ của hai người họ mà trong một khắc ngắn ngủi sau đó, từ ngoài cửa đột nhiên bị một đám người lạ mặt phá cửa xông vào. Tiểu viện vốn dĩ chật hẹp của họ chỉ trong chớp mắt, bỗng nhiên lại có sự xuất hiện của những vị khách không mời mà đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play