“Hôm đó nàng đã hỏi nếu nàng biến thành yêu ma, liệu ta có sợ hãi nàng hay không?” Trầm Ngọc ngừng một chút, cẩn thận suy nghĩ đến lời kế tiếp.

Lăng Yên thả lỏng người, gương mặt cũng giãn ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của
hắn.

Phải mất một hồi, Trầm Ngọc mới siết chặt tay Lăng Yên, nhỏ giọng lên tiếng: “Đối với ta mà nói, bất kể nàng là ai hay biến thành hình dạng thế nào chăng nữa, nàng vẫn mãi là A Tinh của ta.”

“Bất kể về sau nàng có như thế nào, ta cũng đều không sợ.”

Đôi mắt Lăng Yên dần trở nên thâm trầm, nhiệt độ từ hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau như truyền sang cho đối phương, hòa quyện thân mật. Nàng cúi đầu nhìn xuống bàn tay của hai người, đáy mắt xuất hiện ý cười: “Chàng thật lòng chứ?”

“Hoàn toàn thật lòng!” Trầm Ngọc không do dự đáp lại, thanh âm trong suốt lại vô cùng ôn nhu. 

Lăng Yên mở to mắt, tảng đá vốn treo lơ lửng trong lòng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng buông xuống. 

Những ngày nàng trú mình trong rừng trúc, bầu bạn với tiếng côn trùng chim hót ríu rít. Ngẩn ngơ hết một ngày rồi lại một đêm, từ bình minh lên cao đến khi hoàng hôn chợt tắt, nàng một mình suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ chuyện từ trước cho đến nay vậy mà vẫn không tháo gỡ được nút thắt trong lòng. Ấy thế mà chỉ cần một câu của Đường Lam, mọi thứ đều đã được giải quyết. 

Nếu xưa kia đã thật lòng cùng nhau kết thành phu thê, thì lúc này đây nàng không có tư cách nói lời do dự.

Giờ khắc này Lăng Yên đã hiểu rõ, giữa nàng và Trầm Ngọc dường như đã bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình, có lẽ cả đời cũng không thể tách rời nhau được.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, nàng đột nhiên vươn tay, hơi dùng lực kéo đối phương xích lại gần mình.

Vốn dĩ Trầm Ngọc vẫn còn e dè với sự thay đổi thất thường của Lăng Yên, đang im lặng chờ đối phương trả lời thì đột ngột bị Lăng Yên lôi về phía trước. Hắn vốn trong tư thế không hề phòng bị, cả người lảo đảo nghiêng về phía nàng, khi còn chưa kịp hoảng hốt thì đôi môi đã chạm vào một thứ gì đó ấm áp mềm mại.

Khác với cái hôn nồng nhiệt đầy mạnh mẽ quen thuộc, nụ hôn lần này lại có phần dịu dàng hơn rất nhiều, tựa như cánh bướm vỗ nhẹ rồi ngừng lại trong nháy mắt, bất chợt làm tim hắn rung rinh xao động.

Ngay lúc Trầm Ngọc đưa tay đỡ lấy lưng Lăng Yên thì bất chợt người nọ đã nới lỏng tay, ngước mắt lên nhìn hắn với ý cười thấp thoáng trên gương mặt.

“Ta không phải giận chàng.” Lăng Yên lắc đầu nói, “Ta chỉ là có vài chuyện cần suy nghĩ kỹ càng một chút.”

Trầm Ngọc còn muốn hỏi nhưng Lăng Yên đã đoán được hắn muốn nói gì, vì thế liền nói tiếp: “Nhưng bây giờ ta đã thông suốt rồi, cực kỳ thông suốt.” 

Thấy Lăng Yên không có vẻ gì là muốn kể rõ sự tình cho hắn biết, hắn cũngkhông hỏi gì thêm mà chỉ gật đầu nói: “Vậy… chúng ta về nhà thôi!” 

Lăng Yên đồng ý nhưng rồi lại nói: “Nán lại đã, lúc này chắc có lẽ Nhan Thư Minh cũng đã nói xong những gì cần phải nói rồi, chúng ta đến xem một lát đi!” 

Tất nhiên Trầm Ngọc liền gật đầu, vốn dĩ vừa rồi còn một trước một sau tiến ra khỏi rừng trúc thì nay lại cùng dắt tay nhau bước trở về. Suốt dọc đường hai người vẫn giữ thái độ trầm mặc, đâu đó trong rừng cũng chỉ nghe được tiếng gió vi vu thổi lướt qua. Trầm Ngọc lén đưa mắt nhìn Lăng Yên bên cạnh, gương mặt thoáng giãn ra tạo thành một đường cong trên khóe môi, thấp thoáng lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện. 

Dường như Lăng Yên cảm nhận được điều này, liền bất chợt quay đầu nhìn: “Chàng đang cười sao?”

Bây giờ thì Trầm Ngọc đã trở lại dáng vẻ điềm tĩnh của ngày thường, khẽ lắc đầu một cái. Lăng Yên nhíu mày: “Chàng cười lên trông rất đẹp mắt, bình thường không cười thật đáng tiếc.”

Trầm Ngọc không tin, hắn vẫn chưa quên lúc trước Xích Diễn còn chê hắn cười lên trông rất đáng sợ đấy. Vì thế liền lắc đầu phản bác: “Rất xấu xí!”

“Ta cứ thích nhìn đấy!” Lăng Yên hùng hồn nói không chút do dự, hai người lại tiếp tục đi vào rừng, ngẫm nghĩ một hồi nàng lại quay đầu hỏi Trầm Ngọc: “Phải rồi, vì sao chàng lại tin chắc rằng --- ta không phải yêu ma?”

Trầm Ngọc dừng bước, đoán chừng là đang suy nghĩ gì đó.

Lăng Yên còn muốn hỏi tiếp thì Trầm Ngọc đã mở miệng giải thích: “A Tinh của bình thường không hề giống với loài yêu ma quỷ quái, bất luận là thế nào, nàng cũng không phải.”

“Thật sao? Chàng đã thấy qua bộ dạng của yêu quái rồi?” Lăng Yên bất giác hơi buồn cười, nàng thân là chủ nhân của toàn bộ Ma giới thế mà lại bị Đường Lam bảo không giống chút nào, điều này khiến nàng có chút không biết trả lời thế nào nữa. 

Trầm Ngọc chỉ chần chờ trong chớp mắt, cuối cùng vẫn chọn cách lấp liếm: “Không có.” 

“Thế làm sao chàng biết ta không phải?” 

“Ta biết, yêu ma không hề có bộ dạng giống như nàng.” Giọng Trầm Ngọc vô cùng chắc chắn. 

Lăng Yên nhịn không được hỏi: “Thế yêu ma trông thế nào?” 

Trầm Ngọc lại trầm mặc, vừa nghe đến vấn đề này, trong đầu hắn liền hiện ra một cái tên, là Ma tôn. 

Ma tôn Lăng Yên là kẻ thống trị Ma giới, bá chủ của vạn ma, dĩ nhiên nàng ta chính là biểu tượng đại biểu cho loài yêu ma rồi. Vì lẽ đó mà khi đối mặt với sự truy hỏi của Lăng Yên, hắn liền mường tượng lại những lần gặp mặt giữa hai người lôi ra hết, cuối cùng mới nói: “Yêu ma chính là loại tính tình hung hãn giết người trong chớp mắt, vừa không có giáo dục vừa nói chuyện khó nghe, lại càng không biết phân biệt sai trái.”

Hắn nói đến đây thì đã thấy thần sắc Lăng Yên lộ ra một chút khác thường, bèn ngừng lại câu chuyện.

“Còn gì nữa?” Trầm Ngọc không nói nữa nhưng Lăng Yên lại tiếp tục truy hỏi.

Thực chất Trầm Ngọc và Ma tôn cũng chỉ gặp nhau được vài lần, những gì nên kể cũng đã kể xong hết, nhưng Lăng Yên đã hỏi thế, hắn đành phải nói: “... Còn có khí lực đặc biệt cường đại.”

Lăng Yên: “...”

Nàng đanh mặt tận nửa ngày cũng không mở miệng, cảm thấy phu quân nhà mình dường như đang có hiểu lầm cực kỳ sâu sắc với yêu ma rồi, có điều giờ chưa phải thời cơ thích hợp để nói rõ. Ánh mắt nàng sâu kín nhìn chằm chặp Đường Lam hồi lâu, cuối cùng đành đổi chủ đề nói: “Trước tiên chúng ta tìm Nhan Thư Minh đã.” Giờ đây nàng đã hạ quyết tâm, tự nhủ với lòng nhất định sẽ tìm một cơ hội thích hợp để tẩy đi hình tượng xấu xí của yêu ma trong lòng hắn. 

### 

Trò chuyện một hồi, cuối cùng hai người đã trở về trước phần mộ của Thu Linh, nhưng chưa bước đến gần thì đã lập tức phát giác được cái gì đó không thích hợp. 

Sắc trời dần ảm đạm, ánh chiều tà ngả màu biến rừng trúc xanh ngát nơi đây bị bao phủ bởi một lớp vàng dịu nhạt, thoang thoảng trong không khí còn tỏa ra mùi máu tươi. Toàn bộ rừng trúc ngoài âm thanh tiếng lá trúc xào xạt đung đưa, thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác. 

Mà ở đằng kia là bóng lưng Nhan Thư Minh cô độc đang quỳ trước mộ, lưng hắn hơi khụy xuống, bộ dáng cẩn trọng tựa đầu bên tấm bia mộ, dáng vẻ hệt như một người đang còn say giấc. 

Chỉ có điều lúc này sắc mặt hắn lại tái nhợt như tờ giấy trắng, xiêm y bị nhuốm đỏ tựa hồ là đã lâu, máu tươi bắn tung tóe ngay mảnh đất hắn khụy xuống, trên đó còn có lá khô dính một lớp đất cát, trộn lẫn hòa quyện tựa như một đóa hoa diễm lệ rực rỡ đến chói mắt.

Cảnh tượng như vậy, cả Lăng Yên và Trầm Ngọc đều hoàn toàn không nghĩ đến. 

Hai người đến trước phần mộ, Trầm Ngọc hơi cúi người nhìn người nọ, Lăng Yên đứng sau lưng hắn, giọng khàn đi: “Hắn chết rồi, có phải không?”

Ngay lúc Lăng Yên hỏi câu này thì thần sắc Trầm Ngọc cũng đã nói ra đáp án, hắn hơi mím môi, nhíu mi gật đầu. 

Lăng Yên khép hờ hai mắt, một lúc sau mở mắt sải hai bước về phía trước, lúc này mới vòng qua người Trầm Ngọc để nhìn thật rõ tình hình trước mắt.

Trước bụng Nhan Thư Minh được cắm một thanh chủy thủ, một tay của hắn nắm chặt lấy cán, tay còn lại nhuốm đầy máu tươi xụi lơ bên người. Còn có tấm bia đá vốn dĩ trống trơn đang ở trước mặt Nhan Thư Minh lại bỗng được chạm khắc một dòng chữ bằng máu.

Thu Linh và Nhan Thư Minh chi mộ.

Chữ viết của Nhan Thư Minh vô cùng gọn gàng xinh đẹp, dường như Lăng Yên có thể mường tượng được tâm tình của hắn khi viết ra những dòng này, chính là đã dồn hết toàn bộ tình cảm của bản thân hắn vào từng con chữ.

Nhan Thư Minh tựa cả người vào bia mộ, một bên mặt bị khuất trong bóng râm, ấy vậy mà nàng có thể thấy rõ khóe môi của hắn như đang tỏa ra nụ cười nhàn nhạt. 

“Hắn đã sớm không muốn sống nữa.” Lăng Yên khẽ nói.

Trầm Ngọc ở cạnh nàng, lặng im nghe nàng lên tiếng.

Lăng Yên cắn môi, lại lắc đầu: “Vậy mà đến tận lúc này, ta mới nhận ra.” 

Trầm Ngọc hé môi dường như muốn nói gì đó, nhưng Lăng Yên bất giác đã bật cười, đem toàn bộ cảnh tượng nhuốm đầy máu tươi thu hết vào mắt, nói: “Tiểu Linh trước khi qua đời đã nói rằng tỷ ấy không thể yên lòng về Nhan Thư Minh, còn nói hắn nhất định sẽ đuổi theo tỷ ấy xuống tận cửu tuyền.” 

“Nhưng sau đó Nhan Thư Minh lại sống rất tốt, còn bình thản đến mức cưới một nữ nhân khác về nhà. Đó là nguyện vọng của Thu Linh, ta biết chứ, nhưng ta vẫn cảm thấy tức giận thay tỷ ấy, rõ ràng hắn có thể sống tốt đến vậy thì làm gì còn tâm trí nào để nhớ thương người cũ?” Thanh âm của Lăng Yên mang hàm ý bất đắc dĩ, “Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, rốt cục ngày này cũng đến.”

Quanh quẩn nhiều năm, chẳng qua cũng chỉ là gông xiềng trói buộc mà thôi.

Kết quả cuối cùng vẫn là như thế.

Lông mi Lăng Yên hơi run rẩy, trong mắt như phủ một lớp sương mù, lẩm bẩm nói: “Như vậy... cũng tốt.”

“A Tinh.” Trầm Ngọc nhấc tay, dịu dàng nắm chặt bàn tay của Lăng Yên.

Ánh mắt Lăng Yên đối diện Trầm Ngọc, lại nói: “Lúc trước ta từng rất hâm mộ bọn họ, tuy rằng cuối cùng ta vẫn không thể tin tưởng Nhan Thư Minh, sợ hắn đối xử với Tiểu Linh không tốt, sợ hắn cô phụ tỷ ấy, còn một mực cho rằng người hy sinh nhiều nhất cũng chỉ có một mình Tiểu Linh. Thế nhưng ta vẫn rất hâm mộ bọn họ, khi ta thử lòng hắn thì ta lại càng phát giác hắn đối xử với Tiểu Linh cũng rất tốt. Lúc đó ta đã biết hai người họ đã hòa thành một, ai cũng không thể chia lìa, ngay cả ta cũng không thể.”

Cho đến khi sinh tử nhẫn tâm chia cắt hai người họ. 

Đáng tiếc Nhan Thư Minh sẽ không biết, cho dù hắn đi theo xuống tận cửu tuyền cũng sẽ không gặp được Thu Linh. 

Xưa kia Thu Linh đã phạm vào thiên điều, tự phế bỏ tu vi trở thành người phàm cũng vì đổi lấy một đời nên đôi giai ngẫu với người trong lòng. Đối với tỷ ấy, bất kể quá khứ hay tương lai đều chẳng là gì nữa, tỷ ấy chỉ có hiện thực trước mắt thôi. 

Để rồi sau đó bản thân lại chịu kết cục hồn phi phách tán.

Từ nay về sau, trên trời dưới đất, khắp Tam giới sẽ chẳng còn người tên Thu Linh này nữa. 

Vì thế trước khi Thu Linh qua đời, tỷ ấy đã nói với hắn, hãy quên đi!

“Nếu Tiểu Linh vẫn còn... thì tốt rồi.” Giọng Lăng Yên lạc đi. 

“Ừ.” Trầm Ngọc dịu dàng nắm lấy tay Lăng Yên, thấp giọng đáp lời.

Hằng năm vào ngày giỗ của Thu Linh, Lăng Yên đều đến đây bầu bạn với tỷ ấy, cùng gặm nhấm nỗi nhớ khắc khoải về những gì họ đã từng cùng nhau trải qua. Ấy thế nhưng hôm nay mới chính là ngày lòng nàng cảm thấy nặng nề nhất.

Nhan Thư Minh đã chết, người mà Thu Linh lo lắng nhất đã chết. Từ nay về sau, những thứ có liên quan với tỷ ấy cũng sẽ không còn nữa. Giờ đây Lăng Yên có một loại ảo giác, rằng Thu Linh đã thật sự không còn nữa.

Tình cảnh sinh ly tử biệt của vài năm trước như tái hiện lại trước mắt, Lăng Yên cụp mắt xuống, cảm giác được hơi ấm từ lòng bàn tay của người bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Chúng ta để Nhan Thư Minh và Thu Linh...” 

Lời của nàng còn chưa kịp dứt, lập tức bị Trầm Ngọc cắt ngang. 

“A Tinh, nàng nhìn xem!” 

Lăng Yên nhìn theo hướng tầm mắt của Trầm Ngọc, bắt gặp ngay phần mộ vốn dĩ trơ trọi ở bên kia, chẳng biết từ lúc nào đã nảy mầm một gốc cây con yếu ớt. 

Cây con kia cao không quá nửa người, cành khô có vẻ gầy yếu như đang cố chống chọi dưới sương gió trong đêm, lá cây vươn mình đung đưa, đem toàn bộ lớp màu ảm đạm của ánh hoàng hôn trở nên sáng bừng sức sống.

Ngay lúc hai người đang dồn mắt về nơi đó, nhánh cây bé nhỏ kia không ngừng duỗi thân, đâm chồi thành những tán lá xum xuê mọc nhanh trong chớp mắt. Mà trong lòng những chiếc lá non bỗng dưng lú ra một đóa hoa đơn thuần yếu ớt màu trắng, ngọt ngào thanh khiết.

Chớp mắt sau đó, hoa bao phủ cả một mảnh đất trời.

Cảnh tượng này làm Trầm Ngọc ngửa đầu nhìn đóa hoa nở rộ trước mặt, thấp giọng nói: “Đây là...”

“Là hoa lê.” Lăng Yên không chút do dự tiếp lời.

Màu sắc trắng thuần thánh thiện của hoa lê ánh vào mi mắt, Lăng Yên nghẹn ngào, thanh âm bỗng nhẹ tựa mây trôi phía chân trời: “Đây là hoa lê.”

Nàng vĩnh viễn cũng không quên được một ngày của mấy vạn năm trước, trong khu rừng ngập tràn hoa lê ngay cạnh tháp Vân Lạc Thiên trên Thần giới, đó cũng chính là lần đầu tiên nàng gặp được tiên tử Thu Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play