Vấn đề này làm Xích Diễn rơi vào thế bí bách, trước đó Trầm Ngọc có dặn cứ lấy lý do có chuyện riêng ở trấn bên, nhưng nếu nói vậy lỡ mà Hạ Dung Tinh một mực muốn qua trấn bên thật thì phải làm sao?
Bây giờ hắn không còn khí lực nào để bịa tiếp ra một câu chuyện nữa đâu.
"Đại ca?" Thấy điệu bộ do dự cả nửa ngày cũng không thốt nên lời của Xích Diễn, Lăng Yên không khỏi lo lắng: "Có phải chàng đã gặp chuyện? Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Chuyện này..." Xích Diễn ho nhẹ một tiếng, vốn còn đang nghĩ nên mở miệng thế nào thì đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, Xích Diễn cho rằng Trầm Ngọc đã trở về thì nhẹ nhõm thở phào, ngước mắt hô lên: "Đệ về..."
Vừa thấy người đứng ngoài cửa, lời vừa ra đến miệng đã mắc nghẹn ở cổ.
Người đứng ngoài cửa, hoàn toàn không phải Đường Lam mà là một gã nam tử xa lạ, trong lòng còn đang ôm một tiểu hồ ly lông trắng như tuyết, cũng chính là tiểu yêu Hoàn Ly mà bọn Lăng Yên đã phát hiện bên dưới giếng cách đây mấy ngày trước.
Nhìn vị nam tử nọ độ khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc áo bào* cũ nát (hay còn gọi áo dài, y phục nam nhân quý tộc TQ mặc ngày xưa), dung mạo trời sinh đã tuấn tú, tuy nhiên thần thái trên mặt lại thoáng vẻ đau thương, nỗi buồn tỏa ra từ hắn như khiến người khác nảy sinh thương cảm, ngay cả chính Xích Diễn cũng cảm thấy buồn bã theo.
Người vừa xuất hiện không phải Đường Lam, vậy hắn nên giải thích chuyện này thế nào với Lăng Yên đây.
Xích Diễn mặt mày ủ dột liếc sang Lăng Yên, trông thấy thần sắc Lăng Yên chỉ một thoáng đã lạnh dần đến mức có thể đông thành băng.
"A Tinh." Sắc mặt nam tử kia vô cùng tiều tụy, nhìn thấy Lăng Yên liền kinh ngạc, đôi môi mỏng run run, một hồi lâu sau mới lấy lại được giọng nói của mình, khàn khàn nói, "Là muội thật sao, A Tinh... A Tinh!" Nói đoạn thì sắc mặt chợt biến đổi, lập tức thả hồ ly trong lòng xuống rồi bước nhanh về phía Lăng Yên.
Mọi người chung quanh đều chứng kiến được cảnh tượng này, không ai hiểu chuyện gì, chỉ mở trừng mắt nhìn vị nam tử kia đi tới.
Nhưng đối diện với sự kích động của người nọ, trái lại sắc mặt của Lăng Yên lại không được tốt, còn thoáng nghiêng người vẻ như muốn tránh sự tiếp xúc của hắn ta, chân mày nhíu lại, trong giọng nói còn đè nén sự phẫn nộ nào đó: "Cút đi!"
Bước chân của vị nam tử kia liền ngừng lại.
Vừa vặn thay, kẻ chật vật lắm mới lê một chân bị thương quay trở về cũng dừng bước.
Trầm Ngọc vừa trở về vừa nghĩ ngợi phải giải thích lý do mình rời đi như thế nào với Lăng Yên, không ngờ chân còn chưa bước vào đã nghe được thanh âm đầy giận dữ của người ở bên trong bộc phát ra ngoài.
Hắn chưa từng nghe Lăng Yên dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện bao giờ, khi thấy Lăng Yên trừng mắt nhìn ra cửa, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, mở to cặp mắt mờ mịt nhìn Lăng Yên.
Lăng Yên cũng không ngờ tới đột nhiên Đường Lam lại trở về đúng lúc này, nhất thời cũng bất động tại chỗ.
Trầm Ngọc lui về sau hai bước. Lăng Yên thấy hắn định rời đi thì nóng nảy trừng mắt phẫn nộ với vị nam tử kia một cái, sau đó cuống quít đuổi theo: "Đường Lam, chàng nghe ta giải thích!"
Thanh Minh ở một bên thì uống cạn chung rượu như ra vẻ không liên quan đến mình, nhíu mày thu hết cảnh tượng này vào mắt.
Thật sự rất quen thuộc.
***
Cũng may Lăng Yên sớm đã nắm rõ tính tình Trầm Ngọc, dỗ dành một hồi cũng đâu lại vào đấy, giải thích rõ sự tình xong xuôi mới nắm tay Trầm Ngọc trở lại vào viện. Có điều tâm tư Lăng Yên vẫn còn đặt trên người nam tử đột ngột xuất hiện kia, vì thế vẫn chưa phát giác được bước chân Trầm Ngọc có chút khác thường.
Ngoại trừ hôm thành thân lần trước, tiểu viện của họ chưa bao giờ lại xuất hiện nhiều người đến vậy. Sau khi mọi người trong nhà mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, rốt cuộc vẫn là để thân chủ Trầm Ngọc mở miệng trước tiên.
"A Tinh, người này thật ra là?" Tất nhiên hắn đang ám chỉ vị nam tử vừa mới xuất hiện kia.
Tiểu hồ yêu Hoàn Ly thoáng di chuyển trên đất, chờ đúng thời cơ sẽ nhảy phốc vào lòng Lăng Yên nhưng hiện tại Lăng Yên không có hứng thú với nó, tay mắt mau lẹ chộp lấy rồi ném vào lòng Thanh Minh. Thanh Minh bất chợt nhìn xuống lòng bàn tay mình là một khối tròn lông lá thì không khỏi bật cười ra tiếng, tức khắc liền ấn chặt nó vào lòng mình.
Nghe câu hỏi của Trầm Ngọc, Lăng Yên mới dời tầm mắt về phía nam tử mới xuất hiện, trong mắt không chút kiên nhẫn: "Người này tên là Nhan Thư Minh, ở An Nhạc trấn coi như ta với hắn cũng có quen biết."
"Có quen biết?" Trầm Ngọc thì thào hỏi, vẫn chưa thông suốt được mối quan hệ của hai người.
Nàng có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: "Chàng còn nhớ ngôi mộ ở ngoài trấn lúc trước không?"
Tất nhiên Trầm Ngọc nhớ rõ, nơi bọn họ gặp lại nhau lần thứ hai chính là phần mộ của người bạn quá cố của Lăng Yên. Nàng ấy có thân phận không đơn giản nhưng lại thích một thường dân ở An Nhạc trấn. Để có thể ở bên hắn, nàng ấy cam chịu trở thành một người bình thường, cũng chính vì vậy mà dọc đường gặp sơn tặc, không may bị giết chết rồi qua đời.
Trầm Ngọc đều nhớ những chuyện này.
Thấy Trầm Ngọc gật đầu, đáy mắt đầy phức tạp của Lăng Yên mới lườm vị nam tử kia một cái, cuối cùng mới nói: "Hắn chính là ý trung nhân của bằng hữu ta, kẻ mà ta đã từng nhắc với chàng ở phần mộ ngày đó."
Nói đến đây, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được tất cả.
Trầm Ngọc nhớ rõ thần sắc của Lăng Yên ngày nàng đứng trước ngôi mộ của bằng hữu và kể lại câu chuyện đó, nhớ rõ giọng nói chứa đầy tiếc hận của nàng, lại còn nhớ sau khi nàng ấy qua đời, nam tử kia liền thành thân với một người khác, hoàn toàn lãng quên đi đoạn tình duyên lúc trước.
Người trong lòng sớm đã không còn trên thế gian, mối tình một thời oanh liệt xưa kia chớp mắt lại hóa thành một câu chuyện cười.
"Tại sao ngươi phải trở về?" Lời này của nàng, đích thị là đang hỏi người tên Nhan Thư Minh kia.
Ánh mắt Nhan Thư Minh trống rỗng, nghe nàng hỏi thì không khỏi sững sờ nhưng vẫn không lập tức lên tiếng, vẻ như vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Lăng Yên vừa muốn mở miệng nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại đổi ngay câu hỏi khác: "Rốt cuộc là ai đã đưa ngươi đến đây? Hoàn Ly sao?" Nói dứt lời, nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía bên kia.
Hoàn Ly vốn đang thoải mái cuộn tròn trong lòng Thanh Minh, sau khi nghe Lăng Yên nhắc đến tên liền nhỏm dậy, lông tơ trên người dựng đứng, lập tức nói: "Vốn dĩ ta muốn đuổi theo ngươi nhưng dọc đường phát hiện người này muốn tìm ngươi, vì thế ta dẫn hắn đến đây."
Lăng Yên hung hăng trợn mắt với nó, Hoàn Ly tự thấy mình đuối lý liền vùi đầu thấp giọng nói: "Lần sau không dẫn đến nữa."
Lần này Lăng Yên nóng giận thật, không một ai trong số họ dám lên tiếng trong lúc này, ngay cả người đã quen đối phó với mấy vị lão tổ tông trên Thần giới như Xích Diễn còn bị khí thế này của nàng lui về sau vài bước. Cuối cùng, tầm mắt của mọi người đều nhất trí dồn hết lên người Trầm Ngọc.
Kẻ có thể khuyên được Lăng Yên, suy cho cùng cũng chỉ có mỗi Đường Lam.
Cảm nhận được những ánh mắt nặng như chì của mọi người, Trầm Ngọc ngoéo ngón trỏ vào ngón tay nàng, thấp giọng nói: "A Tinh, hắn đã tới đây nhất định là có mục đích, bằng không nghe hắn nói một chút thử xem?"
Tương tự Lăng Yên, Trầm Ngọc cũng hiểu đối phương giống như thế. Ở bên nhau thời gian lâu như vậy, đối với bản tánh của nàng hắn ít nhiều gì cũng hiểu rõ. Nàng vốn
không phải người hay nóng giận cũng không phải kiểu người hay thể hiện thái độ ra mặt, nàng có phản ứng mạnh mẽ như vậy nhất định là phải có chuyện gì đó. Trầm Ngọc tuy không rõ nương tử nhà mình và người
được chôn ở ngoài trấn kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào, nhưng hắn có thể phân định rất rõ vị trí của người đó trong lòng Lăng Yên, nhất định là chiếm một vị trí không hề nhỏ. Vì thế sau khi nói ra lời này, hắn liền trầm mặc đợi nàng, không thúc giục cũng chẳng nhiều lời, chỉ một mực chờ nàng đưa ra quyết định.
Cũng giống như suy nghĩ của Trầm Ngọc, đối với Lăng Yên mà nói sự tồn tại của Thu Linh đúng là rất đặc biệt. Chính vì vậy mà sau khi Thu Linh qua đời được vài năm, nàng mới đến đây hàng năm để tế bái, mỗi lần như vậy đều ở trong An Nhạc trấn một đoạn thời gian mới chịu rời đi.
Chỉ cần nhìn thấy Nhan Thư Minh, bất giác sẽ không tự chủ được nhớ đến cái chết bi thảm của Thu Linh lúc trước, nay có thanh âm Trầm Ngọc nhắc nhở thì mới thoáng bình phục lại một chút. Cuối cùng mới trầm giọng nói với Nhan Thư Minh: "Tiểu Linh cũng đã mất rồi, ngươi còn tới làm gì nữa?"
"Ta chỉ... chỉ là muốn được bồi nàng, muốn trò chuyện với nàng một chút. A Tinh, muội để ta bầu bạn bên mộ nàng một lát thôi, có được không?" Nhan Thư Minh gượng cười một tiếng, trong giọng nói mang đậm ý cầu xin.
Lăng Yên cười gằn, ngữ khí đầy vẻ chế giễu lặp lại: "Bầu bạn bên nàng?"
Nhan Thư Minh chỉ nhắm mắt không đáp, vẻ như trong thế sẵn sàng phó mặc cho Lăng Yên xử trí. Lăng Yên thấy vậy thì cơn tức lại bốc lên đầu, cũng chẳng ngó ngàng đến mọi người xung quanh mà quay phắt người đi về phòng, cánh cửa vang một tiếng "Rầm" nặng nề, chớp mắt đã đóng chặt ngăn cách với mọi người bên ngoài.
Thần sắc Nhan Thu Minh vẫn tái nhợt như cũ, đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Tựa như một khi Lăng Yên không mở miệng, hắn tuyệt đối cũng không rời đi.
Mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn nhau vì chẳng ai biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ người duy nhất là Thanh Minh là hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, hắn lại càng biết rõ nguyên do Lăng Yên tức giận đến vậy là vì cái gì. Thế là hắn buông chén rượu trong tay xuống, thở dài thườn thượt.
Trầm Ngọc nhìn sang Thanh Minh, Thanh Minh cũng chỉ lắc đầu: "Chuyện này ta không nói được, sao ngươi không tự đi mà hỏi?"
Nghe Thanh Minh bảo thế, Trầm Ngọc mới gật đầu rồi lập tức xoay người đi vào phòng ngủ của hắn và Lăng Yên. Thanh Minh nhìn bóng lưng Trầm Ngọc, trên mặt thoáng hiện nụ cười như có như không.
Mang danh là người hiểu rõ Lăng Yên nhất trong đám ma tướng, Thanh Minh vô cùng chắc chắn với bộ dáng của Ma tôn hiện giờ là đang vô cùng giận dữ. Mà vào những lúc này, nàng chỉ muốn được yên tĩnh một mình, nếu kẻ nào không biết thân phận dám quấy nhiễu nàng từ bên ngoài thì nhất định sẽ phải gánh một hậu quả vô cùng khủng khiếp.
Thanh Minh chỉ cười không lên tiếng, nhủ thầm lát nữa nhất định sẽ có kịch vui để xem rồi đây.
Ở mặt khác, Trầm Ngọc đã đứng bên ngoài cửa, gõ cửa phòng nhưng không nhận được sự đáp lại của Lăng Yên. Sau một hồi do dự, hắn mở miệng nói vọng vào trong: "A Tinh, ta vào nhé!"
Dứt lời, hắn liền đẩy cửa bước vào trong.
Ánh sáng trong phòng có chút tối, Trầm Ngọc đảo mắt một cái đã tìm được Lăng Yên đang nghiêng người dựa vào tường, mi mắt cụp xuống, tóc dài rũ xuống má che khuất đi dung mạo của nàng. Lần đầu tiên Trầm Ngọc có cảm giác không thể nhìn thấu tâm tình của nàng, chỉ bèn đứng một chỗ chuyên chú dõi theo nàng.
Như cảm nhận được tầm mắt của Trầm Ngọc, Lăng Yên bất chợt quay mặt đi, giọng nói buồn bực: "Đừng nhìn, ta không muốn chàng thấy bộ dạng này của ta chút nào đâu."
Trầm Ngọc đã thấy Hạ Dung Tinh thể hiện đủ mọi sắc thái, nhưng lại chưa bắt gặp dáng vẻ này của nàng bao giờ. Trông nàng rất ủ rũ, yêu ớt co mình ở một xó nhằm
mượn bóng tối để không một ai nhìn thấy hết thảy sự bất mãn không vui của nàng.
Điều này nói lên rằng, Trầm Ngọc hắn chưa thực sự hiểu rõ Hạ Dung Tinh.
"Ta muốn ở bên nàng." Giọng Trầm Ngọc nhu hòa mềm mại, hắn lập tức khép cửa lại rồi đi về phía nàng.
Chỉ là toàn bộ tâm tư của hắn lúc này đều đặt hết lên người nàng, trong lúc nhất thời đã quên cổ chân của mình còn bị thương, vì thế chỉ vài bước là dưới chân đã mềm nhũn, bước chân lảo đảo, đến khi phản ứng được thì đã thấy mình rơi vào một cái ôm mềm mại còn mang theo hơi thở tinh khiết – Lăng Yên.
Lăng Yên ngước mắt nhìn Trầm Ngọc đang gần mình trong gang tấc, thấy trong đôi mắt đầy trầm tĩnh lại sáng như trăng kia dường như đang phảng chiếu hình bóng của chính mình.
Vốn dĩ lòng nàng đang nặng nề lại đột nhiên bị cử chỉ của Trầm Ngọc làm bật cười, đổi thế chủ động ôm lại đối phương, khẽ nói: "Chàng đây là đang dùng thân thể để an ủi ta sao?"
"..." Vị thần tôn thật thà ngay thẳng nào đó bị lời trêu ghẹo này làm đỏ bừng cả hai má.
Có lẽ nếu là ngày thường khi thấy cảnh này, Lăng Yên nhất định đã động tay động chân từ lâu rồi, nhưng với tâm trạng đang vô cùng tồi tệ lúc này của nàng thì không. Nàng khẽ nhích đến gần Trầm Ngọc, nhẹ nhàng tựa đầu bên ngực đối phương, nói: "Chàng có muốn nghe chuyện xưa kia của ta hay không?"