“Ta thì nghĩ ngược lại, có thể nàng đã sớm biết nơi này sẽ xảy ra chuyện, vì thế mới túc trực đợi chờ ở đây.” Xích Diễn có chút đăm chiêu, mở miệng ngắt lời Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc đưa mắt nhìn Xích Diễn, một lát lại nói: “Ngươi biết nàng sao?”
“Tóm lại là ta quen biết nàng đã lâu rồi.” Xích Diễn cười khan hai tiếng, nụ cười có chút chua chát.
Trầm Ngọc nhìn ra hắn như có điều giấu diếm mình, tiếp
theo liền hỏi: “Ma tôn Lăng Yên rốt cuộc là người như thế nào? Sao nàng ta có lòng như vậy, biết nơi này xảy ra
chuyện nên đến đây trước để tương trợ.” Huống gì muốn
trấn áp tà khí đâu phải dễ dàng, ngay cả hắn cũng vì chuyện này mà phải biến về nguyên hình phượng hoàng. Hắn mới không tin kẻ như Ma tôn lại rỗi hơi đến mức quan tâm đến chuyện của thiên hạ.
Xích Diễn lắc đầu: “Bây giờ thế nào thì không biết, nhưng trước đây... nàng ấy chính là như thế.” Nói ra lời này, hắn cảm thấy có phần ngược đời, nói với Trầm Ngọc, “Trước đây chuyện gì nàng cũng muốn ôm vào người, không khi nào để đám người Đông Cẩm bớt lo.”
Trầm Ngọc hơi có chút kinh ngạc: “Ngay cả người của Đông Cẩm cũng biết nàng?”
“Đúng vậy.” Xích Diễn nhìn hoa rơi bên ngoài từ cửa sổ, lúc này mới quay đầu lại, thật sự nghiêm túc nói: “Xưa kia nàng từng là một vị thần.”
Trầm Ngọc lặng nhìn Xích Diễn. Xích Diễn khi kể lại đã vô tình tiết lộ được rất nhiều chuyện, tuy rằng hắn đã lờ mờ đoán được thân phận của Ma tôn Lăng Yên, nhưng dù sao vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
“Tại sao thần lại có thể biến thành ma?” Trầm Ngọc hỏi,
người này không chỉ hóa thành ma, hơn nữa còn là hóa
thành một kẻ cực kỳ lợi hại nhất trong ma loại.
Nụ cười của Xích Diễn càng thêm đắng chát, thấp giọng trả lời: “Đây là chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi. Thời điểm tam giới đại chiến hơn ba vạn năm trước, chắc Thần tôn đã từng nghe qua rồi nhỉ?”
“Phải.” Trầm Ngọc gật đầu.
Xích Diễn nói: “Xưa kia Lăng Yên vốn là một trong các chiến thần. Lúc đại chiến xảy ra, nàng là chủ tướng của một đại quân, thống lĩnh trăm ngàn thiên binh thiên tướng để chiến đấu với bầy yêu ma, nhưng sau đó...” Nhớ lại chuyện của hơn ba vạn năm trước, Xích Diễn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, kể lại: “Sau đó đại quân tam giới đại chiến một trận Lăng Yên ở trong trận chiến chẳng hiểu sao lại đột nhiên nhập ma, quay sang hỗ trợ cho Ma binh, trái lại hại chết mấy ngàn Thần binh của Thiên giới phe ta.”
“Từ đó về sau, nàng trở thành kẻ địch của Thiên giới.” Xích Diễn nói.
Trầm Ngọc chỉ cảm thấy trong lời kể vẫn còn nhiều thứ chưa được làm sáng tỏ, hắn nhanh chóng hỏi ngay: “Vì cớ gì Lăng Yên lại nhập ma?”
Xích Diễn lắc đầu: “Không biết, thần giới từng phái người tìm nàng để làm rõ ngọn nguồn, nhưng Lăng Yên sau khi gây chuyện thì trốn biệt, không người nào truy được tung tích của nàng. Mãi đến mấy trăm năm về sau Lăng Yên mới trở lại, tiếp tục đả thương vài người của Thần giới, tiến vào Ma giới. Sau khi mai danh ẩn tích mấy năm ở đó, đến khi hiện thân trước mặt mọi người lần nữa thì... nàng đã là Ma tôn như bây giờ rồi.”
Trầm Ngọc cũng không lập tức đưa ra lời nhận xét về Lăng Yên, chỉ là trong lòng tự có suy xét. Xích Diễn cũng không biết rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, đành trầm mặc không nói. Được một lúc lâu, Trầm Ngọc mới ngẩng đầu lên.
“Thần tôn?” Xích Diễn cho là Trầm Ngọc sẽ đưa ra kết luận gì về sự tình của hơn ba vạn năm trước, nhưng không ngờ khi hắn ngước mắt nhìn mình, giọng nói rõ ràng chuyên chú: “Xích Diễn, hình như thần lực của ta đã khôi phục lại không ít.”
“Ta đã có thể biến thân trở lại.” Hai tròng mắt Trầm Ngọc phát sáng một cách cực kỳ lợi hại, thậm chí còn sáng hơn cả những ánh sao trên bầu trời đêm, trong giọng nói còn chất chứa sự kích động bị đè nén.
Xích Diễn giật mình, quả nhiên bắt gặp quanh thân tiểu Thần tôn hóa thành luồng sáng vàng chói mắt, khôi phục lại hình người. Có điều người còn chưa kịp đứng vững đã lao nhanh ra cửa.
Xích Diễn cuống quít đuổi theo, hô lớn: “Thần tôn người đi...”
“Ta đi tìm A Tinh, ngươi không cần theo.” Dù Trầm Ngọc trả lời cũng không màng quay đầu lại.
Mới vừa rồi trò chuyện còn rất tốt mà, vừa mới khôi phục liền vội vàng đi tìm nương tử rồi cơ đấy. Xích Diễn oán thầm trong bụng, thương tâm cho rằng Thần tôn trưởng thành rồi nên tâm tư cũng dồn hết cho vợ luôn rồi. Hắn đuổi theo một bước thì ngừng lại, thắc mắc lên tiếng: “Thần tôn, người... định tìm nàng ở đâu?”
“Cứ hỏi người dọc đường thì biết thôi.” Vừa dứt lời, Trầm Ngọc đã khẩn trương bước nhanh ra khỏi viện.
Xích Diễn âm thầm than thở, rốt cuộc cũng không đi theo, dù gì cũng là chuyện phu thê người ta mặn nồng, không đến lượt người ngoài như hắn nhúng tay vào.
***
Trạch viện Thi gia mới yên tĩnh được không lâu, một lần nữa lại bị kẻ không phận sự đẩy cửa bước vào.
Tiến vào bên trong, không khí quẩn quanh dường như càng thêm u ám lạnh lẽo, Bộ Duyên Khê nhớ đến cảnh tượng mình từng chứng kiến ở đây vài ngày trước, nhịn không được lôi tấm phù chú trong túi ra, dè dặt chĩa khắp xung quanh, vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa vỗ vỗ bả vai Lăng Yên ở phía trước, giọng thều thào: “Muội... muội đừng đi nhanh quá.”
“Sao vậy?” Lăng Yên xoay người, không hiểu nhìn hắn.
Bộ Duyên Khê khẽ ho một tiếng, cũng may chuyến đi lần này hắn có mang kiếm gỗ bên người, vì thế hắn tiện đà nắm chặt cán chuôi trong tay, chậm chạp vài bước đã chắn trước mặt Lăng Yên, đến lúc này mới thong dong điềm đạm, lên tiếng: “Ta là người tu đạo, loại chuyện này dù thế nào cũng nên để ta đứng trước mới phải.”
Lăng Yên nhìn ánh mắt của hắn, cười khẽ đáp: “Đa tạ.” Mặc dù nàng cảm thấy người này cứ thích xen vào việc của người khác, vả lại còn vướng chân vướng tay, nhưng bất ngờ là cũng không làm người khác nảy sinh chán ghét.
Lòng Bộ Duyên Khê có hơi buồn bực, tâm tình cũng không hoàn toàn ở đây; chỉ chăm chăm đề phòng phía trước, bất đắc dĩ nói: “Muốn kiểm tra nơi này cũng phải để người tu đạo như ta làm, A Tinh muội không có thuật pháp nên đến đây cũng vô dụng. Chi bằng muội ở nhà chờ tin tốt đi, nếu quả thật hắn ở chỗ này, ta nhất định sẽ đem về một tướng công lành lặn đến trước mặt muội.”
Lăng Yên nghe vậy liền lắc đầu, nói: “Ta vẫn thấy lo!”
Bộ Duyên Khê lẩm bẩm nói: “Lo cái gì chứ, còn có ta ở đây mà.”
“...” Lăng Yên chẳng lẽ lại thú nhận chính vì hắn nên nàng mới phải lo, người này làm việc gì cũng lỗ mãng, lần gặp đầu tiên chính nhờ có hắn mà manh mối nàng khó lắm mới tìm được bị phù chú đánh cho tan tành. Ấn tượng dành cho hắn đến giờ vẫn còn mới mẻ lắm, chưa quên được đâu.
Tất nhiên Bộ Duyên Khê không biết Lăng Yên nãy giờ luôn đắn đo chuyện này: Cho đến bây giờ quỷ khí xung quanh vẫn âm trầm u ám khiến người khác lạnh gáy như thế, hắn đành phải cố huyên thuyên với Lăng Yên để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng. Lăng Yên chịu lắng nghe hắn nói, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ an ủi có vài câu, rằng nàng không cần phải lo, rằng tướng công nhà nàng rồi sẽ được tìm thấy.
Bị hắn lải nhải được một lúc, cuối cùng cặp mắt Lăng Yên dừng ở nơi cách họ không xa, bèn lên tiếng ngắt lời Bộ Duyên Khê: “Đằng kia có phải là chỗ đó không?”
Bộ Duyên Khê ngừng lại, vẻ như vẫn chưa bắt kịp lời của Lăng Yên.
Lăng Yên chỉ về góc tối nơi cách họ không xa, sâu ở đó là màn đêm tối mịt, nhất thời không thể thấy nổi góc hành lang dài ở đầu bên kia, nói tiếp: “Đằng kia chắc là nơi thông ra phía sau của trạch viện, giếng cạn mà Lưu thúc nói chắc cũng ở đấy chứ nhỉ?”
Thần sắc của Bộ Duyên Khê liền khôi phục lại bình thường, khẽ “Ồ” một tiếng, thì thào đáp: “Đúng rồi, có lẽ chính là nơi này.”
“Mau đến xem thử.” Lăng Yên nói một tiếng, lại tiến một bước đứng ở đằng trước Bộ Duyên Khê.
Thực chất lúc tìm Đường Lam ở bên ngoài đêm qua, nàng vốn đã làm quen với nơi này rồi, còn xem xét toàn bộ trạch viện này không chỉ một lần nữa. Nhưng loại chuyện này làm sao có thể nói cho Bộ Duyên Khê biết được. Nhờ có đêm qua nàng mới nắm được địa hình nơi này, càng nhớ rõ rằng ở hành lang dài hun hút bên kia chính là Từ Đường, nơi nàng đã phát hiện ra tiểu hồ ly. Còn về giếng cạn kia... đêm qua sắc trời tối mịt, nàng không hề chú ý, có điều vị trí nàng đứng hôm qua có lẽ không cách xa giếng cạn là bao.
Hai người lặng thinh bước sâu vào hành lang dài phía
trước, quả nhiên không lâu sau họ đã thấy Từ Đường mà
Lăng Yên đã bắt gặp vào đêm qua.
“Đằng kia là nơi nào vậy?” Bộ Duyên Khê chỉ vào cửa phòng ở bên kia, hỏi bằng giọng điệu thắc mắc: “Trên cửa dán cái gì này? Phù chú sao?”
Nghe câu này, bước chân Lăng Yên khựng lại, biến sắc quay đầu.
Cửa Từ Đường vào đêm qua mở rộng toang hoác, không ngờ lúc này lại được đóng kín, trên cửa còn dán một tấm phù vàng kỳ lạ, bề mặt tấm phù dường như còn bị thứ vũ khí cổ quái đản nào đó khắc lên.
Rõ ràng đêm qua không hề xuất hiện những thứ này mà.
“Muội... làm sao vậy?” Bộ Duyên Khê không rõ vì sao
Lăng Yên bỗng dưng lại có vẻ mặt kinh ngạc như thế, chỉ
bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ta đã nói rồi, nếu muội sợ thì có thể về trước. Chuyện ở đây giao lại cho ta thì tốt hơn.”
“Về trước cái gì?” Lăng Yên khẽ lên tiếng, bỗng nhiên lại cười nhạt: “Nơi này có vẻ không bình thường.”
“Không bình thường gì cơ?” Bộ Duyên Khê khó hiểu hỏi lại.
Lăng Yên cúi đầu, liếc mắt nhìn tiểu hồ ly trong lòng rồi sải bước tới đống phù chú dán đầy trên cửa Từ Đường, thanh âm bình tĩnh lại ẩn chứa khí thế ngang tàng: “Chỉ là một kẻ giả thần giả quỷ mà thôi.”
Không biết tại sao mà Lăng Yên càng tiến gần Từ Đường, ánh mắt tiểu hồ ly cuộn tròn trong lòng nàng càng thêm căng thẳng. Một khắc trước nó còn mềm nhũn như bị đau bệnh không gượng dậy nổi, thế mà bỗng dưng lại có phản ứng kịch liệt khi Lăng Yên nói như vậy, nhảy phốc khỏi người nàng nhanh như chớp, ba chân bốn cẳng nhắm về một hướng khác mà lao đi.
Lăng Yên đã sớm dự liệu được tên tiểu hồ ly sẽ bỏ trốn, tạm thời không có ý định đuổi theo, chỉ đưa mắt nhìn cánh cửa trước mặt.
Người thường có lẽ sẽ không hiểu, nhưng Lăng Yên chỉ cần liếc mắt liền nhận ra được ngay. Lời phù được khắc trên đó là văn tự của Yêu giới. Dù nàng xem không hiểu nhưng chí ít có thể phân biệt được nó.
Nơi này bất thường như vậy hóa ra là có liên quan đến Yêu giới. Rõ ràng lúc nàng đến đây đêm qua, mọi thứ vẫn bình thường, bây giờ trên cửa lại xuất hiện một tấm phù chú, e rằng tiểu hồ ly nàng đem về tối qua cũng không tránh khỏi liên can.
“Còn chưa chịu xuất hiện sao?” Lăng Yên nhấc tay nâng
nhẹ tấm phù vàng, giọng điệu sắc bén: “Bình thường Yêu
giới chỉ biết dùng loại bản lãnh này để dọa người thôi sao?”
Vừa dứt lời, Lăng Yên dứt khoát giật mạnh tấm phù chú xuống.
“Ối, muội làm gì vậy hả?” Bộ Duyên Khê ở phía sau không kịp ngăn cản động tác của Lăng Yên, cả kinh thốt lên: “Muội đang làm trò gì thế, thứ đồ chơi này không tùy tiện xé được đâu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì tính sao đây hả?”
Bộ Duyên Khê khẩn trương sấn tới chỗ Lăng Yên. Lăng Yên không quay đầu lại, chỉ cảm nhận được thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ dần, tiếng bước chân cũng càng lúc càng xa cho đến khi nín bặt, bốn phía không một tiếng vang mới giật mình quay đầu lại.
Ngay tại lúc này, trước mặt Lăng Yên không còn là những cảnh tượng ban nãy, nàng đang đứng ở giữa một màn sương mù trắng mịt, ngay tầm mắt cũng không phải Bộ Duyên Khê mà là một nam tử trung niên mặc toàn thân trường bào xanh lục.
“Tiểu cô nương như ngươi cũng biết không ít nhỉ.” Nam tử kia híp mắt nhìn Lăng Yên, giọng sắc như đao.
Lăng Yên cười nhếch miệng, thản nhiên nói: “Trò hề đơn giản như vậy, không muốn nhìn ra cũng khó.”
“Đáng tiếc, đây không phải là chỗ mà người tầm thường như ngươi được phép lui tới.” Nam tử cất tiếng lãnh đạm, “Tiểu cô nương, ngươi đến đây đã nhiều lần rồi, có vẻ lần này sẽ không ra ngoài được nữa đâu.”
Lăng Yên vẫn cười như ban nãy, vẫn không hề nói gì.
Nam tử cau mày nói: “Ngươi đang hy vọng tên đạo sĩ kia sẽ đến cứu người sao? Vậy thì yên tâm, chưa từng có kẻ nào thoát được mê trận của ta, ai cũng không cứu được ngươi đâu, đợi có bao lâu cũng vô dụng.”
“Sai rồi, người ta đợi không phải hắn, là ngươi.” Lăng Yên buồn cười hếch đôi chân mày, khí thế trên người chợt biến đổi, nàng sắc bén thăm dò một chút, sau đó một thanh trường đao sáng loáng như tuyết bỗng chốc nằm trên tay. Dưới khí thế lẫm liệt sắc bén, giọng của Lăng Yên lại nhẹ nhàng thanh thoát: “Đã lâu chưa có ai gọi ta một tiếng tiểu cô nương, vốn ta còn đang nghĩ, nên để ngươi gọi thêm vài lần nữa cho ta nghe một chút đấy.”
Mọi thứ biến hóa quá nhanh, đến tận lúc này nam tử áo xanh kia mới nhận thức được, cô nương trước mặt mình lúc này hoàn toàn không đơn giản là một nữ tử tầm thường.